Nghe cave kể chuyện…! - Kỳ 1: "Làm tí với em đi anh"…! Thứ năm, 20/03/2014, 11:56 (GMT+7) Đó là câu chào mời của ả cave "chạy sô" tại khách sạn ST sau khi kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về những chuyến "tàu nhanh" của họ trong phòng tiếp khách. Nếu không có lời gạ gẫm trơ trẽn ấy, chắc tôi không dám nghĩ ả là một cave chuyên nghiệp…
Nghe cave kể chuyện…! - Kỳ 2: Khách chơi bị… "cắm sừng". Nghe cave kể chuyện…! - Kỳ 1: "Làm tí với em đi anh"…! "Lần đầu tiên tiếp khách, cái cảm giác rờn rợn khi vừa đưa khách vào phòng, một lão say xỉn liền ôm lấy em để…. Giờ em đã quá quen với kiểu
Đề bài: Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác. Thứ Năm, Tháng Mười 20 2022 Breaking News. Vật chính là gì? Vật phụ là gì? Phân loại vật theo quy định của Bộ luật dân sự mới nhất?
Nghe cave kể chuyện - Phần 1 Lần đầu tiên ấy tôi nhớ mãi. :sexy: Ngày 05/12, một ngày mưa phùn gió lạnh lạnh, chim cò cứ gọi là sun hết cmn vào. Thuê phòng, nhắn địa điểm, tắm mọt cái cho thơm tho, lên giường nằm cho ráo nước, bật kênh music lên nằm nghe, … và đợi.
Nhìn em trong bộ dạng ấy không khác gì một con cave! Em là cave thật. Từ thiên thần đến cave, có lẽ chỉ cách nhau có 1 bộ quần áo và một cái hình xăm. Nói sao nói, bỏ qua sự thay đổi về ngoại hình, em vẫn giữ nguyên được cung cách phụ vụ chu đáo, hợp tác, giọng nói hiền dịu như mọi khi.
. Sinônimo de cave 4 sinônimos de cave para 1 sentido da palavra cave Pavimento térreo de um prédio1 loja, térreo, rés-do-chão, subsolo. Use a nossa Inteligência Artificial Escreva textos incríveis em segundos com nossa nova ferramenta de Inteligência Artificial. Reescrever meu texto agora 2 Não encontrou o sinônimo que procurava? Escreva abaixo uma frase ou um pequeno texto usando "cave", nós vamos reescrevê-la com novos sinônimos.
Thứ năm, 20/03/2014, 1156 GMT+7 Đó là câu chào mời của ả cave “chạy sô” tại khách sạn ST sau khi kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về những chuyến “tàu nhanh” của họ trong phòng tiếp khách. Nếu không có lời gạ gẫm trơ trẽn ấy, chắc tôi không dám nghĩ ả là một cave chuyên nghiệp… Đó là câu chào mời của ả cave “chạy sô” tại khách sạn ST sau khi kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về những chuyến “tàu nhanh” của họ trong phòng tiếp khách. Nếu không có lời gạ gẫm trơ trẽn ấy, chắc tôi không dám nghĩ ả là một cave chuyên nghiệp… Điều gái cũng phải... nhân văn! Từ bến xe trung tâm TP Hòa Bình, anh tài xế taxi đưa tôi đi lòng vòng qua cầu Hòa Bình, rồi đến tổ 7, phường Tân Thịnh, TP Hòa Bình, chui qua tấm biển “Karaoke - Hotel ST” lao vào cái ngõ sâu hun hút… Nhìn vào tấm biển massage bắt mắt, tôi đề nghị nhân viên sắp xếp cho 2 phòng massage nhưng bị từ chối vì “Nhà em bỏ massage rồi anh ạ. Chỉ có tàu nhanh hoặc qua đêm thôi”. Cậu nhân viên nhanh nhảu giải thích “Tại vì khách massage ít, thu nhập không đủ nuôi nhân viên nên ông chủ em cho massage nghỉ anh ạ”. Tôi yêu cầu được chọn nhân viên, nam nhân viên lễ tân chỉ tôi xuống dãy nhà phía đối diện “Nhân viên nhà em đang ở dưới dãy nhà kia, anh cứ xuống rồi vào mấy phòng đấy chọn được em nào thì bảo nó đưa lên phòng anh nhé”. Qua khoảng sân rộng gần 20 bước chân, tôi gõ cửa phòng thứ nhất, 2 chiếc giường ngổn ngang chăn gối, quần áo… với 2 cô gái đang loay hoay vun gọn đống đồ, rồi quay ra chào đón “Vui vẻ tí đi anh”. “Không còn nhân viên nào trẻ hơn hả em”? - Tôi có ý không ưng hai người đang có mặt trong phòng, cô nhân viên lắc đầu “Hết rồi anh ạ! Quan trọng là độ nhiệt tình chứ cần gì phải trẻ trung hả anh?” Tôi quay ra định gõ cửa phòng bên cạnh, thì một cô gái trẻ bước ra “Anh không phải sang đây đâu, cứ sang phòng bên kia đi, chỉ có 3 người này thôi, anh muốn chọn ai thì chọn”. Tôi lắc đầu, trở lại phòng lễ tân. Cậu nhân viên gạ gẫm “Hay anh để em gọi nhân viên chỗ khác về nhé. Nhưng em nói trước, nếu gọi nhân viên chỗ khác về thì giá phải cao hơn đấy”. Theo cậu nhân viên thì giá “tàu nhanh” ở khách sạn ST là đồng cho mỗi lượt bán dâm, khách có nhu cầu qua đêm thì đồng/lượt. Nếu phải gọi nhân viên ở nơi khác thì giá “tàu nhanh” sẽ là đồng, và qua đêm là 1 triệu đồng. Tôi đề nghị cậu nhân viên sắp xếp cô gái áo đen nhưng cậu ta chối khéo “Nói thật với anh là con bé đấy, chủ em đã thông báo cho nó nghỉ từ hôm qua rồi. Hôm nay nó còn ở lại đây là để đợi thằng bạn nó đến đón thôi. Anh bảo anh ấy chọn 2 đứa còn lại đi”. Tôi cương quyết không đổi nhân viên thì cậu ta mới xuống nước “Thôi thì em chiều anh vậy. Nhưng phải nói thật với ông anh là em phải phá lệ của ông chủ đấy, lẽ ra là em không được cho nó tiếp khách nữa đâu”. Cậu nhân viên lễ tân đi rồi, một cô gái đang ngồi bàn nước mới nói với tôi như giải thích “Điều gái cũng phải có nhân nhân văn tí chứ anh. Mấy đứa kia toàn bị khách chê, nên nó phải giả vờ để ép khách đi với mấy đứa đấy chứ chẳng lẽ cứ để một mình con nhỏ áo đen tiếp khách thì người khác sống bằng cái gì. Thằng này nó được giao điều gái và thu tiền, nhưng nó cũng biết điều đấy anh ạ”? Khách sạn nằm sâu hun hút nhưng… hút khách. Ảnh Cave kể chuyện… “tàu nhanh” Như hiểu “nỗi khổ” của phận làm gái, cô gái kể cho tôi những câu chuyện trong phòng cười ra nước mắt của những tiếp viên nữ. Cô ta kể, từng có nhân viên bị khách mua dâm đánh cho tím mặt trong phòng vì không làm theo yêu cầu của khách. Đó là một vị khách trong trạng thái ngà mùi rượu. Sau khi điều nhân viên vào phòng, chưa đầy 10 phút sau cô nhân viên ôm quần áo chạy sang phòng bên cạnh để lánh nạn. Lý do là cô nhân viên vừa vào đến phòng đã yêu cầu khách mang “áo mưa”. Khi khách đề nghị cô nhân viên phải sex bằng miệng thì cô nhân viên từ chối, thế là... Hay một lần khác, theo quy định của chủ là thời gian mỗi lần tiếp khách tối đa là 45 phút cho những chuyến “tàu nhanh”. Nên các nhân viên đều phải “ép” cho khách đi những chuyến “tàu nhanh” về đích thật sớm. Nhất là trong những ngày đông khách, các nhân viên phục vụ càng nhanh thì mới có điều kiện tăng ca, thêm tiền… Thế nhưng, có lần gặp phải vị khách “chuối cả vườn” đã bùng tiền mua dâm với lý do “Nhân viên vào được 10 phút đã bỏ ra ngoài thì có đáng được trả tiền không”? Mặc dù trong khoảng thời gian ấy nhân viên đã phục vụ khách “về đích” sau chuyến “tàu nhanh”. Đang nghĩ rằng, đây là nhân viên kế toán hoặc quản lý của khách sạn ST nên biết được nhiều chuyện trong phòng tiếp khách, tôi hỏi một cách vô tình “Em tên gì? Em làm quản lý khách sạn à”? Cô ta cũng trả lời một cách hồn nhiên “Không anh ạ. Em tên Dung, là nhân viên ở nơi khác. Bên đấy ít khách quá nên thỉnh thoảng em sang đây xem có khách thì đi. Em sợ mấy người ở đây ghen tị nên chỉ ngồi đây chứ không dám lộ diện cùng họ cho khách chọn”. Sau vài câu hỏi xã giao, cô quay sang tôi mời “Anh nhìn em có tuyển được không? Hay “làm tí” với em đi anh”… Theo Nguyễn Khuê
Chap 33 Điều thầm kín của Giám đốc Tèo Phần 2 Sau pha tình tứ với Thương, tôi chợt như thấy mình trưởng thành thêm vài tuổi, giống người đàn ông ngoài ba mươi chứ chẳng phải là thằng trẻ ranh mới vào đời nữa. Đàn ông sinh ra trên đời có hai sứ mệnh 1 – kiếm tiền; 2 – chinh phục đàn bà. Dường như tôi đang thực hiện sứ mệnh của mình khá ổn nếu so với bạn bè cùng trang lứa. Hai mươi sau tuổi, có trong tay đôi ba trăm ngàn Mỹ kim, có thể thoải mái để cung ứng cho bố mẹ ở quê sống một cuộc sống đỡ vất vả; có thể mua được hầu hết những thứ mình thích từ những chiếc điện thoại có logo Porsche Design tầm 4-5 chục triệu, chiếc laptop Thinkpad siêu mỏng đời mới nhất, chiếc đồng hồ Seiko Alpinist có mặt màu xanh lấp lánh, đến những chiếc bút ký, bút mực, bút chì Lamy thèm khát từ hồi còn trong Đội tuyển Toán cấp 3 đi thi Khu vực châu Á Thái Bình Dương. Và cả chiếc Su En 150A cũng là tiền do tôi tự kiếm mà mua được, kết quả của những ngày đầu tiên chơi coin. Nhà và xe – mục tiêu hữu hình mà nhiều thanh niên hướng tới, coi là đỉnh cao của sự nghiệp lúc còn trẻ – cũng nằm trong khả năng của tôi rồi, nhưng thật sự thấy chưa cần thiết để sắm sửa. Tôi chưa có nhu cầu lắm, và cũng chẳng hề coi đó là biểu hiện của một sự nghiệp thành công. Tôi tin rằng, mua được căn chung cư rồi sẽ lại nhớ những ngày đi thuê trọ, cãi cự với chủ nhà chỉ vì tiền điện tăng hơn 100 nghìn với tháng trước; mua được ô tô rồi sẽ lại nhớ những tháng ngày trên chiếc xe hai bánh, tung hoành dọc ngang, vô tình gặp một chiến hữu trên đường bèn giơ tay chào và nở nụ cười thân thiện. Vì vậy, tôi chẳng hề có ý nghĩ sẽ mua một căn nhà để "an cư rồi mới lập nghiệp" hay một chiếc xe chỉ để làm màu với thiên hạ và chết mệt vì đi đâu cũng lo kiếm chỗ đỗ. Đấy, đấy là trước khi gặp Thương tôi nghĩ vậy. Còn như giờ đây, tôi lại muốn có ngay những thứ ấy. Tôi tưởng tượng ra là, trong căn phòng ngủ của tôi và Thương, tôi sẽ đưa cô một cây lăn sơn màu hồng, tôi thì màu xanh lam, mỗi đứa sẽ ra sức tô vẽ cho căn phòng ngủ ấy, kể cả là những đường sơn nghệch ngoạc đi chăng nữa, thì đó cũng là căn phòng ngủ đẹp nhất trên đời, nổi bật lên màu sắc yêu thích của vợ và chồng. Thương sẽ chẳng cần phải làm gì cả, chỉ ở nhà chăm sóc cho ngôi nhà, cắt tỉa vườn hoa, nấu cho tôi những bữa cơm nóng hổi và đẻ cho tôi hai đứa con gái, đặt tên là Cẩm Vân, Cẩm Anh. Hàng ngày tôi ở văn phòng về, sẽ dẫn hai con gái ra công viên chạy bộ và dạy chúng đá bóng, trở thành hai Fan nữ của Arsenal, tối về thì dạy chúng nó làm toán, xong những lúc giải lao thì bố đánh đàn, mẹ hát, con múa theo nhịp. Sau lần gặp Thương, lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm sống trên đời, tôi có ý nghĩ lấy vợ, và bỗng có một ước mơ nhỏ nhoi như thế, giống như Chí Phèo đã từng ước trong truyện của ông Nam Cao. Vậy thì bước đầu tiên tôi phải làm gì đây? – Giải cứu Thương. Biết sẽ là gian nan nhưng tôi bây giờ đang tràn đầy khí thế. Chỉ cần cô đồng ý cùng tôi nhìn về tương lai tốt đẹp, mọi thứ thuộc về quá khứ tôi sẵn sàng bỏ qua hết. Tôi ra ban công, đón một ngọn gió mát rượi giữa đêm mùa hè, châm một điếu thuốc, lần đầu tiên tôi hút thuốc khi tâm trạng đang vui. Sẽ hợp lý hơn nếu đó là một đêm bầu trời đầy sao, để cho trí tưởng tưởng của tôi có thể bay lên cao vút. Nhưng ở cái đất Hà Nội chết tiệt này thì đào đâu ra sao? Tôi chợt thoáng nhớ lại cảnh hai đứa trẻ con nhà Ngọc, ở một miền hẻo lánh xa xôi, nửa đêm ngước cổ lên trời ngắm sao và mơ về những điều xanh mượt, thỉnh thoảng lại quay xuống vỗ muỗi cái đốp vào đùi. Thằng Cún và thằng Tuấn cứt chó, không biết có còn nhớ chú Tèo hay không... Sau một hồi bấm bấm điện thoại, hình Thương trong chiếc nón rộng vành chụp bên khóm hoa hồng nhà tôi đã được set làm hình nền điện thoại. Ngày mai, tôi sẽ rất vui nếu ai đó thấy được cái hình này và khen một câu "Á đù! Người yêu thằng Tèo xinh gái thế!". Tôi sẽ lập tức khao người đó một chầu ăn trưa bét tè lè nhè. Tôi chợt nghĩ về tất cả những cô gái, những người đàn bà mà tôi đã từng lên gường, từ mấy em sinh viên là người yêu cũ cho tới những ả gái dịch vụ khắp mọi miền Tổ quốc ở Sa Pa, Lào Cai, Đồ Sơn, Quất Lâm, Hạ Long, Cửa Lò, Đà Nẵng, Huế, Tam Kỳ, Sài Gòn, Cần Thơ, thậm chí cả Singapore, Trung Quốc nữa; rồi đến cả em nhân viên tín dụng BIDV, chị gái thanh lý bình ga trong khu Trung Hòa Nhân Chính, em gái hàng xóm,.... Cả thảy chắc không dưới 50 người. Nhưng có lẽ chỉ có Thương là tôi thấy chinh phục thành công bằng thứ tình cảm chân thành, dù mơ hồ nhưng cũng đang dần rõ nét hơn, và bằng cả chút lý trí còn đọng lại để nhìn về tương lai. Ngay bây giờ đây tôi muốn gặp Thương và nói cho cô biết rằng, chuyện tôi đã quan hệ với cô mà không dùng bao cao su và hứa sẽ nhận trách nhiệm nếu cảy ra biến, dù là vu vơ nhưng tôi cũng hoàn toàn nghiêm túc. Tôi sẽ dần từng bước đưa cô trở về với con đường chính đáng, để cô chỉ sống vì tương lai không còn mặc cảm về quá khứ nữa. Tôi tính rằng, mất khoảng hai năm cho cả quá trình ấy. Khi ấy tôi cũng 28-29 rồi, còn cô thì 22-23, tuổi thật đẹp để kết đôi và tạo nên những điều kỳ diệu. Tiện thể tôi kể về mấy chục cô gái thật ra sau đó thì cũng trở thành đàn bà hết đã đi qua cuộc đời tôi. Người yêu cũng vài ba em nhưng không đi đến đâu, và về căn bản là yêu để đỡ bị chê FA chứ hầu như lúc đấy cũng chả xác định gì nhiều – thôi không kể. Gái dịch vụ mọi miền Tổ quốc và cả nước ngoài cũng chẳng có gì đặc sắc, đi công tác đâu thì bị anh em bạn bè rủ rê thôi. Còn đây, có một chuyện mà tôi cũng với người phụ nữ đó đã lên giường với nhau theo một kịch bản vô cùng đặc biệt và kich thích. Năm ấy, tôi sinh viên năm ba, vừa mới chuyển chỗ trọ từ Hoàng Hoa Thám về Chùa Láng cho gần trường. Tôi thuê được một phòng nhỏ trên tầng 7 của một căn chung cư mini, mùa hè nóng thấy bà nội. Vì là ở chỗ cũ với người quen nên khi chuyển đi là thành người vô sản, phải sắm sửa đồ dùng hết từ đầu. Lang thang trên mạng thấy một người ra bán bếp và bình ga giá rẻ quá, tôi liền nhắn tin hỏi mua. Chị bảo ok em, em tự qua lấy nhé và vận chuyển nhé, sinh viên chị giảm giá cho. Ui cha cha, yêu thế chứ lị. Theo sự chỉ dẫn của chị, tôi lần mò tìm đến khu đô thị Trung Hòa – Nhân Chính tự nhiên nhớ ra là nó khá gần văn phòng công ty tôi hiện tại. Tôi cũng thuộc loại sành sỏi chứ chảng phải gà mờ gì nhưng cũng bị lạc lên lạc xuống mới có thể tìm được đúng nhà. Có lẽ thấy được sự khắc khổ trên khuôn mặt đen nhẻm của một thằng sinh viên tỉnh lẻ, chị tiếp đãi tôi bằng một màn dạo đầu hết sức chu đáo, tưởng như nhà có gì ngon là mang hết ra đãi. Ăn bánh kẹo, hoa quả, uống nước no say và hỏi thăm chuyện trò đủ thứ rồi, chị dẫn tôi ra góc bếp vè chỉ vào trong hốc – Đây, bình ga đây em. Hộ chị tháo nó ra với nhé. Nhà chị lắp bếp điện đây rồi nên bếp ga không dùng đến nữa, để chỉ tổ chật nhà. Em khéo tay tháo luôn ra hộ chị với chứ chị chịu luôn rồi. Anh nhà chị thì bận suốt chẳng ở nhà để mà dọn dẹp cái này. Với lại có khi cũng chẳng rành vụ này. – Vâng, để em xem. – Tôi đáp, vừa chui đầu vào gầm bệ bếp vừa xem xét. Ôi! Đ*t con mẹ! Ăn lol rồi! Dính kế của mụ chủ nhà rồi! Cái bình ga thì mãi trong xó xỉnh nào, xong bên ngoài thì bị chặn bởi hàng tá các thứ máy móc thiết bị chết tiệt gì trong cái hệ thống bếp điện, lò nướng. Giờ muốn lôi cái bình ga ra thì khéo phải tháo hết mấy thứ lằng nhằng này ra chưa biết chừng. Tèo ơi ngu quá! Hốc cho đẫy bánh vào rồi giờ há miệng mắc quai huhu. Nhưng thôi không sao, cái này vẫn xử lý được, tẹo có lý do để mặc cả cái bình ga này xuống. Đang từ 3 trăm thì trả trăm rưỡi thôi. Đệch mịa chứ! – Chị ơi, lấy em mượn cái kìm, búa và tournervit. – Đây, đây em. Để chị đi lấy. Tôi bắt đầu hì hục vặn vặn, tháo tháo, gõ gõ để dọn đường lôi cái bình ga ra, thầm chửi đ*t mẹ bọn thợ lắp đồ ngu như chó. Mà cái nhà này cũng lạ, lắp đồ điện hết rồi thì ngay lúc đầu đưa cái bình ga ra, lại cứ để trong đấy, có dùng đéo đâu. Để chuột mát nó làm tổ đái ỉa trong đây bẩn và hôi như bãi rác. – Sao lắp bếp điện rồi chị còn giữ lại bình ga làm gì vậy ạ? – À, để đề phòng khi mất điện thì vẫn có chỗ nấu nướng ý. Nhưng từ lúc đấy chưa dùng lần nào cả, vì khi mất điện thì... Tối quá, không nấu được Tôi đang rúc trong xó cũng phải phì cười vì câu chuyện của chị, quay ra hít thở cái kẻo ngạt mà chết mất, bỗng thấy chị đang đứng ngay bên cạnh và nở nụ cười thật tươi. Tổ sư. Tự dưng thấy xao xuyến nhè nhẹ. Cứ thấy ai mà tóc đen dài, má đồng tiền, răng khểnh là tôi xao xuyến. Chị chủ nhà tóc không dài, má không mún đồng tiền, nhưng khi chị cười tôi đã phát hiện ra cái răng khểnh. Giá mà chị có em gái đang học cấp 3 thì tốt... Sau một hồi đục khoét vặn vẹo các thứ, tôi cũng rút được dây, tháo được kệ ra và lôi được cái bình ga ra ngoài. Trong lúc đó chị ra chỗ bục cửa sổ nghe điện thoại, bảo là alo anh à, vâng có bạn sinh viên qua lấy đây rồi, bạn ý rành lắm, tháo lắp một chút là xong... Định mệnh! Vậy là rõ ràng nhà này ủ mưu gài bẫy mình rồi. Nhà giàu, xinh gáo mà ăn ở tệ. Tôi ngó nghiêng tìm cái cái chổi trong góc bếp và tiện tay quét dọn hết đống rác rưởi mà lũ chuột đã tha vào trong gầm bếp, xong kê lại mọi thứ đồ đạc gọn gàng như lúc đầu. – Ôi chị ơi sợ quá. Tháo được cái bình ga nhà chị ra cũng mệt đứt hơi. Biết thế này khéo em chẳng qua mua của chị nữa xong. Mua của người khác đắt thêm tý mà chỉ việc đến chở về. Hihi – Tôi nói với vẻ nửa đùa nửa thật. – Em chu đáo thật đấy, xong lại còn dọn luôn hộ chị nữa. Yên tâm chị không để em thiệt đâu. – Đây nữa chị ơi. Cái dây ga bị chuột cắn hết rồi này. Em chưa thử chứ khéo bị rò ga nữa thì thôi. Em về lại phải mua dây khác. Mà nhà chị cũng liều thật. Dây này mà hở ga ra chẳng may lại chập điện cháy nổ thì quá tội. – Thú thật lúc nói ra câu này, trong lòng tôi đã dâng lên khẩu hiệu "Trăm rưỡi! Trăm rưỡi! Trăm rưỡi!..." – Ừ, cũng may quá. Có em qua xử lý giúp chị. Cái này chị tặng lại em đấy. Về có thiếu sót gì thì khắc phục rồi dùng tạm vậy nhé – Chị nói và cười tươi dịu dàng, lại để lộ ra cái răng khểnh trong hàm răng trắng muốt. – Ơ? Thôi. Thế sao được. Em lấy thế cũng ngại ý. Bình còn nhiều ga thế này, tính ra cũng mấy trăm nghìn... – Không có gì. Chị tặng em mà. Cứ lấy về dùng. – Chị nói ngắt ngang lời tôi – Thôi đi vào đây rửa tay chân mặt mũi đi. Nhọ hết rồi kìa. Tôi theo chị chủ nhà dẫn lối vào trong toilett để rửa tay chân, bỗng thấy chị gái này đã xinh gái lại còn tốt bụng nữa. Thú thực lúc này tôi mới nhìn để ý chị rõ hơn. Chị mặc một cái áo hai dây màu đen bó sát để hằn ra cặp ngực khá múp míp. Chiếc quần short bò không dài không ngắn, tầm đến giữa đùi, đủ để tôi tháy cặp chân trắng trẻo, cặp đùi thon thả, và có thể tưởng tượng được khúc bên trên cũng đẹp và quyến rũ nhường nào. Chị đi trước tôi lắc lư cặp mông tròn xoe xoe thật kich thích. Tôi khi ấy không biết ma xui quỷ dẫn lối thế nào mà bỗng tiến sát lại chị, thòng tay vung vẩy để nó chạm vào mông và đùi chị. Chị quay lại nhìn tôi, là một phát lườm, nhưng tôi cảm nhận được là lườm yêu và không hề cảm thấy sợ sệt. Một phần vì trước đó hai chị em đã nói với nhau khá nhiều chuyện và tìm thấy một sự hợp nhau khó giải thích. Chị để tôi vào rửa tay chân mặt mũi và đi ra ngoài phòng trước. Tôi không nhận thức được mình vừa hành động đúng hay sai nhưng quả thật tôi muốn mọi chuyện đi xa hơn nữa. Tôi, sinh viên năm ba, quả thật là chưa được xoạc nhiều, nên có vẻ rất ham, và thường ủ trong đầu những ý nghĩ đen tối. Đứng soi gương hồi lâu, nhìn thẳng vào mắt mình để tự nhủ phải kìm chế lại, tôi ok với phương án sẽ ra cảm ơn rồi chào về luôn. Nhưng khi ra phòng khách đã thấy chị đang ngồi gọt táo. Chị chủ động ngồi hếch sang một bên bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Tôi lại liếc nhìn sang chị, từ chiếc răng khểnh, xuống đến vùng ngực nở nang ẩn sau lớp áo đen, rồi xuống cặp giò trắng nõn. Ôi đù! Không phải là chiếc quần short jeans khi nãy nữa mà bây giờ là chiếc quần hoa mỏng tang, loại quần chun mà các chị em vẫn thường hay mặc ở nhà. Chị thay lúc nào mà nhanh thế! Tôi như cảm thấy có điều gì sai sai rồi, vội vàng nhìn quanh, và phát hiện ra các cửa nhà đều đã được đóng kín. Chị vừa cười vừa đưa cho tôi miếng táo, động tác lăc lư người thật không tự nhiên, nhưng tôi thấy chân chị đã để lệch sang chạm vào chân tôi, và người chị tỏa ra một thứ mùi thơm nhè nhẹ. Tôi chính thức bị đánh gục. Tôi nằm đè lên chị, ngay trên chiếc ghế sofa, lột được áo và quần chị ra rồi, bắt đầu bóp nhũ hoa và vét máng. Tôi thích vét dù không có nhiều kỹ năng. Chị thì có vẻ thích được vét, nên mấy lần tôi đã định thoát ra để nhường khu cấm địa cho chim nhưng đều bị chị dùng tay ghì đầu tôi lại. Mãi sau tôi mới được nhét vào, nhấp và xuất trong. Đó là lần đầu tiên tôi chơi trần. Ban đầu chị phản đối vì không có bao, nhưng sau rồi cũng chỉ rên lên ú ớ ú ớ ɖâm dật. Suốt cả quá trình ấy chị chỉ nói với tôi hai câu. Câu 1 là Thanh niên cũng lớn rồi, sau đi đâu thì nên có bao để sẵn trong người. Câu 2 là hỏi Em có người yêu chưa. Lúc ấy tôi đang mải bóp nhũ hoa và vét máng, không tiện nói gì, chỉ đáp lại bằng một lần gật đầu và một lần lắc. Thật là mỹ mãn. Được ăn, được nói lại được gói mang về nữa. Kể từ lần gặp chị, tôi bắt đầu có sở thích nhân trần, có thói quen nhét một chiếc bao cao su vào ví. Nhưng dù sao mọi chuyện xảy ra cũng vẫn cứ là sai trái, và tôi đã không gặp lại chị một lần nào nữa dù chị sau đó có một lần nhắn tin hỏi, em đang làm gì đấy, có rảnh không... Tôi đứng ở ban công, vứt phụp cái tàn thuốc xuống dưới sân, cười nhẹ, tự thấy mình không mang một vẻ đẹp gì đó kiểu gợi ɖu͙c, nhưng lại rất cuốn hút phụ nữ theo kiểu tình một lần như thế. Căn bản cũng là do mình dễ dãi nữa, dễ như phò vậy! Tôi tự nhủ, sau này có Thương rồi, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó với một cô gái hay người đàn bà nào khác, thậm chí cũng không thèm nghĩ luôn. Trong tâm trí tôi bây giờ chỉ có Thương. Thương. Và Thương mà thôi. Người đâu mà thiêng. Vừa nghĩ cái là xuất hiện luôn – Chúc bố Cẩm Vân ngủ ngon nhé. – Thương nhắn tin trên Zalo kèm theo một cái emo ngộ nghĩnh. Tôi cười khẽ một cái, gõ "Chúc mẹ Cẩm Vân ngủ ngon" nhưng không dám enter, xóa đi, thay bằng một emo trái tim. Hôn nhẹ lên cái hình nền điện thoại. Không biết ai sẽ là người may mắn trưa mai được mình mời ăn đây?...
Thứ bảy, 22/03/2014, 0937 GMT+7 “Lần đầu tiên tiếp khách, cái cảm giác rờn rợn khi vừa đưa khách vào phòng, một lão say xỉn liền ôm lấy em để… Giờ em đã quá quen với kiểu đàn ông như thế”. “Lần đầu tiên tiếp khách, cái cảm giác rờn rợn khi vừa đưa khách vào phòng, một lão say xỉn liền ôm lấy em để… Giờ em đã quá quen với kiểu đàn ông như thế”. Một cave giới thiệu tên Vân đã nói với tôi như vậy. Theo Vân kể thì cô đã có thâm niên hơn 2 năm hành nghề “bán trôn nuôi miệng”, từng “dạt” từ Cố Thổ, huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình, về đây. Từ ngày làm gái làng chơi, cô thường tiếp 2-3 khách, có ngày cô phải phục vụ hàng chục lượt khách. Thỉnh thoảng có khách vui vẻ với cô xong, còn đòi “chiều” thêm lần nữa. Với ngần ấy thời gian làm “gái”, Vân thừa nhận đã có đến hàng nghìn lượt đàn ông quan hệ với cô. “Nhìn lại hành trình với những gã đàn ông từng vui vẻ trên thân xác mình mà em không biết gọi là thứ gì? Có những khi tiếp xúc xác thịt với một người đáng tuổi ông nội mình, em tự cảm thấy ghê tởm chính mình. Có những thanh niên choai choai, cũng hạch sách đủ điều trong lúc vui vẻ. Dù là đám thanh niên choai, cho đến những lão già, em vẫn một điều anh, hai điều anh. Họ là khách chơi cả mà anh. Mà là khách chơi thì hết cuộc vui rồi lại hết quen biết thôi” - Vân cười, nụ cười vừa tỏ vẻ nghi ngờ tôi, vừa như sự xỉ nhục mà cô dành cho chính mình. Trong mỗi câu chuyện của cave là những nỗi niềm đong đầy nước mắt. Ảnh minh họa Câu chuyện mua vui cho những người cách xa về tuổi tác, rồi những lão gàn lúc say xỉn khiến các gái làng chơi cố gượng để hoàn thành “trách nhiệm” của mình dường như là chuyện thường nhật. Vân cho biết, một nỗi “kinh hoàng” nhất đối với gái bán dâm bây giờ là sự côn đồ của những kẻ bệnh hoạn, thích những trò ngược đời trong cuộc vui với gái bán dâm, như bắt phải gào thét, phải diễn như trong phim. “Có một lần tiếp khách mà em không bao giờ quên, đó là một người đàn ông tìm đến cave để “xả đá”. Sau khi vừa sử dụng ma túy đá thì anh ta đến nhà nghỉ yêu cầu nhân viên phục vụ. Suốt gần 4 tiếng, gã hành hạ em, không còn đủ sức, em phải báo lễ tân gọi người khác vào thay ca mà van xin mãi anh ta mới đồng ý cho người khác phục vụ. Rồi cuối cùng cũng phải hơn 2 tiếng đồng hồ sau thì anh ta mới xong chuyện” - Vân kể lại. Muôn kiểu khách chơi đến với cave, nhưng khiến gái bán dâm lo sợ nhất vẫn là những vị khách không chịu mặc “áo mưa”. Có những người đàn ông đồng ý mặc “áo mưa”, rồi trong lúc vui vẻ lại lừa cởi “áo” ra. Thậm chí có người còn dùng vũ lực để ép gái bán dâm phục vụ mà không được mặc “áo mưa”… Không dám cãi khách, nhưng nỗi lo sức khỏe, bệnh tật cứ ám ảnh, vì cuộc vui của khách, vì lỡ đưa khách vào phòng mà nhiều gái bán dâm phải nhắm mắt, phó thác cho số phận. Đó cũng chính là căn nguyên của sự lây lan các căn bệnh tình dục. Nhưng ngược lại, thời gian trôi qua, với những gái bán dâm có thâm niên thì họ lại quên đi chuyện bệnh tật, mà trong họ có một suy nghĩ như “chuyện đã rồi”, vì nó đã diễn ra khác nhiều lần “Như em bây giờ, chẳng biết bệnh tật trong người mình thế nào, vì có dám đi khám đâu mà biết. Ai thích mặc “áo mưa” thì mặc, không mặc thì thôi. Đã làm cái nghề này rồi thì còn nghĩ gì đến chuyện chồng con nữa mà mà lo bệnh tật? Miễn là cứ có khách để kiếm được tiền” - Vân không giấu giếm những suy nghĩ bất cần của mình. Thế mới hay, những câu chuyện ít biết trong nhà nghỉ của cave, trong mỗi cuộc vui của khách chơi là giàn giụa nước mắt chảy ra từ nỗi đau củanhững thân phận không ai cũng giống ai. Có câu “Đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe thằng nghiện trình bày”, nhưng tôi tin rằng, chuyện của cave đâu phải là không đáng bận tâm? Còn nữa Theo Nguyễn Khuê >>> Có thể bạn quan tâm "Choáng váng" khi nghe cave kể chuyện hành nghề
Chap 30 Phản bội ...Còn gì đâu em hỡi từng kỉ niệm nhạt nhòa theo tháng năm mong chờ Về đâu đêm tối với bóng dáng ấy tan theo làn mây Giấc mơ nay đã phai tàn Cuộc tình ra đi vội vàng Con tim này đành vỡ tan... Tôi có lẽ đã chẳng muốn mở đầu chap mới bằng một đoạn nhạc buồn như thế, nhưng đó thực sự là đoạn nhạc mà tôi đã đứng ở ban công, vừa châm điếu thuốc hút, vừa nhìn mưa rơi lòa nhòa vào ánh đèn cao áp ở sân khu tập thể, và ôm đàn nghêu ngao. Mùi khói thuốc quyện vào mùi mưa, thơm như mùi đóa hồng tôi vừa được ngửi ban nãy. Thuốc lá không tốt cho sức khỏe, nhưng tốt cho tâm trạng. Không biết ông nào đã sáng tác ra câu ranh ngôn ấy để chống chế cho việc nghiện thuốc lá, nhưng với tôi thì nó đúng vđ. Hết nửa bao thuốc cộng hát đi hát lại đoạn nhạc kia n lần, tôi thấy bỗng yêu đời trở lại, như thể vừa nhận được tin báo của em phò ruột, bảo là anh ơi em bị si đa rồi, lúc sau đính chính lại, em đùa đấy. Thật ra tôi yêu đời là vì... Tôi vừa gỡ lại được 1 con Ranger nhờ những khoản đầu tư vào các kênh. Ahihi! Thật lòng muốn khoe chút thành quả với ai đó nhưng nửa đêm mở Zalo lên, chỉ còn vài người đèn xanh báo online, có Thương và Ngọc. Ngọc thì đã từ bao lâu rồi tôi chưa gặp nhỉ, dễ đến gần tháng! Cũng ít nói chuyện rồi. Có lẽ cô đang hạnh phúc với Jony Nguyễn, và tôi thấy hơn hết là mình nên nghỉ mẹ đi cho phẻ. Còn Thương, tôi click vào khuôn mặt dễ thương và nụ cười tươi rói dưới cái mũ rộng vành ở avatar cô – vẫn tấm ảnh cô chụp với cái mũ mẹ tôi mua cho, và đội đi khắp nơi ấy – thì thấy lại hiện ra một bài thơ thuộc thể loại Ngũ ngôn Tứ tuyệt Đường luật. Những ngày đầu dò ra facebook và Zalo của Thương tôi khá hứng thú với mấy bài thơ cô tự sáng tác, nhất là những bài về mẹ. Nhưng càng ngày thấy nó càng xàmlol, nên biết là cô cũng có khiếu và dày công đấy, nhưng lướt qua thôi chả thèm đọc. Nếu là điều nhắn nhủ tôi, cô nên nói thẳng, còn nếu để nhắn nhủ hay thả thính thằng khác, tôi tốt nhất chẳng nên quan tâm. Hơn 100 like cộng với rất nhiều comment, nhưng privacy của Zalo thì mình không đọc được, thì thấy một comment của Thương, lẽ ra như thể trả lời ai đó cho câu hỏi "viết thơ cho anh nào thế?", "Viết cho một người đặc biệt" – Thương trả lời, nhưng có lẽ cố tình trả lời chung vào bài để ai cũng đọc được. Và tôi đọc được, nhưng tự nhủ chắc đéo phải mình. Vậy là niềm vui với chiếc xe mới chả biết khoe ai, đành chọn đại một cái nick đang sáng, Hoàng Sari – một người bạn làm ăn, một người chung chí hướng với tôi, hiện đang nghiên cứu vể Nông nghiệp Công nghệ cao ở Israel. Chắc tầm này bên đấy mới chập tối, nên nó mới còn online như vậy. Sau vài ba câu chuyện lằng nhằng, nó bảo, sang tuần tao về Việt Nam ít bữa, mày có vườn rau sạch nào thì dẫn tao đi khám phá với. Thú thật lúc đầu tôi đã nghĩ đến vườn rau Zalo – trồng rau bằng công nghệ thông tin! Tôi tính dẫn nó về Hải Phòng, nhà thằng Hạnh bạn tôi, có một trang trại sản xuất nông nghiệp sạch, rồi tiện thể dẫn thằng Hoàng ra Đồ Sơn chơi chút. Hơn 5 năm lang thang xứ người, chắc nó cũng "bấn" Đi ngủ! Chốt cuối ngày bằng tâm trạng hết sức thoải mái! Hôm sau, còn đọng lại trong tôi về Thương chỉ là "mẹ em dạo này không được khỏe". Tôi gọi liền về cho bà hỏi thăm xem tình hình dạo này thế nào. – A lô, con à. Bác vẫn vậy mà, có sao đâu. Chỉ mong hai con về chơi với bác thôi. Công việc dạo này bận hử, đâu mà chả thấy con Thương về, cũng chẳng gọi điện về cho bác mấy.... Tôi không biết nói gì hơn ngoài "Vâng ạ" thật lễ phép. Cũng lâu thật rồi kể từ lần cuối cùng tôi về nhà Thương, tôi chưa quay lại nơi với biết bao kỷ niệm ấy. Thoang thoảng trong đầu tôi rất nhanh là một người mẹ tóc hoa râm, lọm khọm từng bước đi trong nhà; là một ánh mắt trẻ trung trong di ảnh trên ban thờ – Nam, ban đồng môn với tôi, anh trai Thương; rồi khoảng sân, góc vườn, con chó, con mèo; khuôn mặt có vết sẹo dài của anh Cửu... Tự nhiên cứ như thể ùa về. – Bác ơi, bác uống hết thuốc chưa? Để con gửi thêm cho bác nhé. Đợt này công ty đang bận nên con chưa sắp xếp đưa Thương về được. Đợi qua tháng rồi con cố sắp xếp ạ! Tôi cố nói thật nhanh để hết ý còn cúp máy, vừa ra vẻ bận việc lắm, vừa để tránh cơn xúc động kéo về. Tôi thấy nghèn nghẹn trong lòng. Như đã nói rồi đấy, bất kể điều gì về người mẹ cũng có thể khiến tôi xúc động. Tôi liền gói ghém tất cả những thứ thuốc bổ cho người lớn tuổi, loại mà mẹ tôi vẫn uống, để gửi về cho mẹ Thương, và vẫn giả vờ đấy là thuốc giảm đau xương khớp. Tôi tự nhìn lại mình, có đầy đạo đức của một thầy thuốc nhân dân, nhưng trình độ thì nhất định là lang băm. Hai hôm sau, lúc nửa đêm tôi đã đi ngủ rồi, Thương gọi điện, lại còn đòi gọi video. Tôi ngái ngủ bảo thôi thôi em ơi, có gì mai nói, anh buồn ngủ vãi cức ra rồi. "Nhưng em muốn được thấy khuôn mặt đẹp trai và dễ mến của anh" – Thương nói; thử hỏi với lời nói nịnh nọt đáng yêu như thế thì ai mà chịu được. Tôi mở camera lên cho cô ngắm, ngắm luôn cả cơ thể trần như nhộng của tôi, để cô mắng yêu tôi một cái – Đồ vô duyên! Khi ngủ tôi cứ thích cởi trần ra, mặc mỗi quần sịp, nhiều khi thả rông luôn. – Em cảm ơn anh nhé. – Cảm ơn gì? – Cảm ơn anh vì luôn quan tâm đến mẹ em. Cứ mỗi khi có anh gọi điện hỏi thăm và gửi thuốc, mẹ em lại vui lên, khỏe lên bao nhiêu. Anh không tưởng tượng được mấy hôm trước đâu, hôm mà anh ở nhà em, em đã nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra. – Tại sao chuyện như thế mà em không kể cho anh biết ngay? Đợt này anh bận thật, cũng ít khi gọi điện về hỏi thăm bác như trước, nhưng chỉ cần em cho anh biết có tình hình gì mới là anh có thể sắp xếp mà. Anh coi mẹ em cũng như mẹ anh vậy! – Ơ... Sao lại thế! Anh Tèo chưa tỉnh ngủ à? Sao mẹ em lại là mẹ anh được chứ hihi. Thế ý anh là gì nào? – À à... Chuyện này... Nó rất là... Khó nói! Mai mình gặp nhau đê, anh sẽ nói rõ hơn. Ok? – Okie! Thương tắt máy, không quên gửi tôi một nụ hôn gió qua màn hình điện thoại. Cũng rất nhanh, tôi đón lấy. 8h hôm sau, tôi qua nhà nghỉ XXX quen thuộc, với nỗi lo ngay ngáy là sẽ lại gặp Ngọc ngồi ở quầy lễ tân, và tôi thì sẽ bối rối, luống cuống bảo "thật ra anh đi gặp Huệ". Ồ, mới nghĩ cảnh tượng đấy thôi đã thấy sến như phim Hàn Quốc rồi, một chàng thư sinh, phải lòng hai cô gái dịch vụ. Thật may là Ngọc không có ở đó, chắc còn đang ôm ấp một khách đi đêm nào đó, hoặc còn đang nằm ngủ, 10h cô mới đến giờ làm cơ mà. Tôi thấy mình như đang làm việc gì đó vụng trộm cho dù với tư cách Fan Arsenal hơn chục năm, tôi đã quen ngẩng cao đầu, vào nhà nghỉ đá phò mà cứ hiên ngang như thể lên bục nhận giải học bổng. Thương bước vào, như mọi khi, không cần gõ cửa. Nụ cười tươi, ấm áp trên môi khiến tôi không khỏi phấn phích, bèn vùng dậy ôm vật cô xuống giường hôn như thể 20 năm rồi chưa động vào con gái. Một mùi thơm thật dễ chịu... – Anh sắp phải đi công tác rồi. Cũng hơi lâu đấy. Hôm nay chiều anh hết mình em nhé. – Anh đi đâu? Có lâu không? Những lần trước em chưa hết mình với anh sao? – Ý anh là có động tác gì mới thì dạy anh xem nào... – Động tác gì, em có biết đâu. Anh thích động tác thì đi mà gặp chị Hoàng Ánh của anh nhé! Đù. Giận hờn vô cớ. – Anh gặp đối tác. Đi Singapore mấy ngày rồi lại về, nhưng chắc đi Hải Phòng tầm 1 tuần nữa. Không được gặp em 10 ngày không biết anh có chịu nổi không – Thích thế, đi chơi nước ngoài về có quà cho em không thế? – Anh tặng cả thằng người anh cho em từ lâu rồi còn. Em còn muốn quà gì nữa? – Eo ôi, người anh thì ai cần. Vừa xấu trai vừa hôi xì xì... Eo ơi... – Êu điêu. Thế ai hôm qua vừa nằng nặc đòi gọi video để ngắm anh đẹp trai thế. Điêu thật! Thích bóp đít à? Đúng không? Đúng rồi! Nói điêu thế này chứng tỏ thích bị bóp đít rồi hehe... Và tôi vòng tay xuống bóp đít thật. Mịn. Mát. Mẩy. Đan xen với những tiếng cười rúc rích là bóng hình bùng nhùng trong chăn, vừa nóng vừa mát trong phòng điều hòa bật 20 độ C. Hôm sau, tôi qua Singapore. Thằng Hoàng Sari đã từ Tel Aviv về đó từ hôm trước. Bên đó còn một team chủ nhà nữa, là người quen của thằng Hoàng, đang khởi nghiệp với mô hình kết nối người sản xuất và người tiêu dùng thông qua ứng dụng điện thoại, cung cấp cho các nước nghèo nhưng có tốc độ phổ cập smartphone nhanh như kiểu Việt Nam. Tôi và Hoàng ở đó hai ngày, vừa trao đổi phiếm về dự án, vừa như thể du lịch. Tôi thì cũng hứng thú, nhưng dường như nhớ Thương hơn nên chỉ muốn mau mau chóng chóng về Việt Nam, cũng có ý bảo mấy bạn Sing có chỗ nào gái gú gì không thì dẫn đi nhưng mấy thằng yếu sinh lý này có đâu có hiểu được lòng tôi, suốt ngày chỉ rủ đi lặn biển với đạp xe quanh thành phố. Từ Singapore chúng tôi về Hải Phòng Luôn mà không cho tôi ghé lại Hà Nội để làm với Thương một vài nháy. Cứ nghĩ tới 1 tuần xa cô, chỉ chơi với ao chuôm vườn tược chuồng trại là đã thấy sao sao rồi. Y rằng, suốt mấy ngày ở Hải Phòng, ngày nào tôi cũng mở máy lên chat Zalo với Thương, tối thì gọi video mới chịu đi ngủ. Những tấm hình tôi chụp chung với đàn lợn nhà thằng Hạnh tôi đều gửi hết cho Thương. Cô cười hihi bảo, con lợn Tèo! Hạnh là bạn tôi hồi Đại học. Nó học Nông học nhưng tư tưởng kinh doanh rất khá. Ra trường thì về xin bố thửa đất đàu tư xây dựng trang trại chứ không đi làm viện nọ viện kia, nghiên cứu giống má như mấy ông nhà khoa học. Cơ ngơi nó bây giờ cũng đáng nể. Mấy sào đất trồng cây gia vị cung cấp cho các nhà hàng cao cấp ở Hà Nội. Hai hồ nuôi cá mỗi cái mấy mẫu. Rồi lợn, ba ba, vườn cây ăn quả... Nếu không phải vì nhớ Thương, chắc tôi nguyện ở đấy suốt đời. Thích vl, khác hẳn cuộc sống suốt ngày ôm máy tính, theo dõi biểu đồ lên xuống đau hết cả đầu. Ba chúng tôi lang thang trên một con đê nhỏ, thằng Hoàng chỉ tay sang bên kia sông, bảo kia là đất Thanh Hà – Hải Dương, nơi những vườn vải thiều bắt đầu vào vụ, chín đỏ rực một góc trời. Buổi tối Thứ năm, hai thằng kia đã rủ nhau đi đâu chơi, tôi xin phép không đi vì hơi mệt, bảo cứ thấy trong người thế đéo nào ấy, không thoải mái gì cả, bèn ở nhà nằm nghỉ. Mở vu vơ mấy web gái gọi ra xem có tình hình gì mới không. Chán òm, quanh đi quẩn lại chỉ có Ngọc có Thương, rồi thêm em Mai nữa là đáng chú ý. Các em khác tôi không bận tâm lắm dù anh em checker khắp nơi khen nào là ngon, là ngọt thịt, là phải gặp một lần trong đời... Chợt thấy một bài đăng với cái tít khá hấp dẫn trong mục checker report hàng họ "Đ*t em xăm trổ ngay trước mắt người yêu nó"... Và tôi click vào xem. – Ôi! Đ*t con mẹ! Tôi đã thốt len như thế và gần như ngồi bật dậy khi thấy trong bài đăng là hình ảnh tấm lưng xăm kín của Thương, nơi con chim phượng hoàng đang chuẩn bị cất cánh bay lên. Bàn tay nhơ nhớp của nó đặt lên trên mông Thương bóp siết mạnh. Và ở một vài tấm hình khác là ảnh chụp màn hình điện thoại, nơi có những tin nhắn của tôi cho Thương suốt mấy hôm nay, cả nhwungx câu yêu thương sến súa, tôi còn thấy lờ mờ avtar của tôi nữa, và biệt hiệu mà Thương đặt cho tôi, hoặc cô lưu tên tôi thế, tên là Anh Trai Mưa! Tôi bắt đầu lần đọc từng dòng từng dòng nó viết, không nhớ chính xác là gì, nhưng đại khái nó bảo đã đọc được hết tin nhắn của tôi cho Thương, nó còn kể rất nhiều điều nữa về tôi, nó cũng biết chuyện tôi đón Thương từ nhà nghỉ về và nấu cơm cho cô ăn. Nó khen tôi thật là một chàng trai có tâm, chăm sóc người yêu bụ bẫm xinh tươi như hoa để cho chúng nó đ*t. Nó còn bảo cứ tưởng Thương yêu nó, ai ngờ có người yêu khác rồi, tất nhiên với giọng điệu cợt nhả. Tôi không đủ kiên nhẫn để đọc hết, chỉ thấy mắt nhòe đi, và lòng nghẹn ngào không nói lên lời. Hai phút sau, tôi lấy điện thoại, chụp màn hình tất cả nội dung mà thằng kia đã viết, gửi cho Thương, kèm theo một lời nhắn nhủ "Anh nghĩ mình đã đặt quá nhiều niềm tin vào em rồi. Cảm ơn em về những lần gặp gỡ. Chúc em những điều tốt đẹp nhất". Và tôi unfriend Thương trên mọi kênh, xóa số điện thoại. Mọi thứ được giải quyết nhanh gọn sau 5 phút. Tôi chợt nhớ tới chùm hoa hồng treo trước cửa sổ nhà Thương đang phảng phất; nhớ tới buổi trưa hè nóng nực tôi mang đến cho cô hai suất cơm; nhớ tới cuộc gọi Thương nghe lén trong toilett;... Và nhớ tới nụ hôn gió của cô trên màn hình điện thoại hôm nào. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai nhưng không giải thích được đấy là điều gì. Tôi mở lại điện nhìn lại Thương một lần nữa rồi quảng xuống giường, bỏ ra ngoài đi dạo. Cô chưa phản hồi tin nhắn của tôi. Chắc đang thì thụt với thằng nào. À, mà tôi chặn tin nhắn từ người lạ. Cô sẽ chẳng thể nhắn zalo cho tôi nữa. Kệ. Cút đi. Đồ phò! Tôi mua một gói thuốc lá, lên đê ngồi hút như một đứa nghiện thuốc đích thực. Một bao thuốc, hút trong vòng hơn 1 tiếng. Xong quyết định về đi ngủ. Mở điện thoại ra thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ SĐT không tên, nhưng nhìn đuôi là tôi biết SĐT Thương, tôi xóa số cô rồi, không hiện tên cũng phải. Rồi bao nhiêu tin nhắn nữa, tôi mở lên nhưng đọc lướt qua ngồi ném phụp xuống giường. Đi ngủ là đi ngủ! Tiếng chuông điện thoại vẫn léo nhéo hoài không dứt. Tôi nhấc lên nghe 1 cuộc – A lô. Tèo nghe. Ai gọi đấy ạ? – Anh à. Em đây. Sao anh không nghe em giải thích đã. – Giải thích gì. Thôi muộn rồi em đi ngủ đi. Anh đang mệt, có gì nói chuyện sau nhé! Và tôi cúp máy, có thể nghe thấy những tiếng a lô anh ơi hốt hoảng từ đầu dây bên kia. Kệ mẹ mày. Đéo quan tâm. Tôi chuyển điện thoại về chế độ im lặng và yên tâm ngủ. Cảm giác hút liền một bao thuốc xong, ngủ ngon vđ. Tinh mơ hôm sau tôi dậy, và kiểm tra điện thoại thấy ba mươi cuộc gọi nhỡ cùng hai mươi tin nhắn chưa đọc. Tin nhắn cuối cùng lúc 3h5p. Tôi chẳng đủ rảnh để ngồi đọc hết xem Thương gửi những gì, chỉ thấy tin nhắn cuối cùng là "Em luôn yêu quý và trân trọng anh". Ô kê, fine! Đồ giả tạo! Tôi cũng giả tạo khi nhắn lại có vẻ tử tế "Thôi, em không cần bận tâm quá nhiều đâu. Anh cũng không quan tâm và không nói gì nữa, kẻo lại ảnh hưởng đến công việc của em". Tôi đã nghĩ cô sẽ phải rất xúc động khi đọc được tin nhắn ấy, và phải lập tức rep ngay để cứu vãn gì đó, nhưng đợi đến tận trưa cũng chẳng thấy gì. Tôi đâm ra tò mò... Không lẽ cô vân chưa ngủ dậy sau một đêm đau khổ? Trưa rồi mà vẫn chưa dậy đi làm sao?... Tôi chẳng thể check Zalo hay facebook xem cô có đăng gì mới không, vì unfriend rồi còn gì. Chỉ còn một cách.... – Em à, rảnh không nhắn tin địa chỉ anh qua rồi gặp nhau chút nhé. – E rank anh ah. A wa nn XXX roj nt e naz – Ok em. Cuối chiều anh qua. – Vag ak. Tôi nhắn tin set kèo qua SĐT thằng bánh giữ, và nó vẫn rep bằng cú pháp quen thuộc. Vậy là Thương vẫn đi làm. Thế mà tưởng nặng tình nghĩa lắm. Hừm... Bữa cơm trưa có ông anh họ thằng Hạnh xuống ăn cùng, rượu chè tưng bừng. Lão rủ ăn xong anh em ra Đồ Sơn chơi cho mát. Có lẽ tôi và thằng Hạnh hiểu, còn thằng Hoàng thì gật gù ok ok, lâu lắm em chưa tắm biển, hôm nọ ở Singapore cũng chưa được bơi lặn. ...... 5h chiều. Có tiếng gõ cửa và tự mở bước vào. Tiếng guốc lộc cộc trên sàn gỗ, dừng lại trước cái ghế, vài động tác sột soạt. Một bài tay mát mịn vòng qua người tôi, lật ngược lại, khẽ thốt lên 1 tiếng "Ơ!" rồi chẳng nói chẳng rằng ôm hôn tôi ngấu nghiến. Tôi không nói gì, cũng không ôm ấp lại, tay chân vẫn để tự do buông thõng. Cô gái điếm tự trèo lên người tôi, cầm chim tôi đút vào và không cần biện pháp bảo hộ nào. Vẫn ôm hôn nồng nhiệt, day day mạnh mẽ. Tôi xuất trong tư thế nằm ngửa, nhớt dãi tung téo ra giường. – Ban anh bị người ta hiểu lầm. Nên anh vừa từ Hải Phòng về đây xem có chuyện gì. Thương không nói gì, ôm tôi chặt hơn, khóc thút thít.
nghe cave ke chuyen