Rào cản ngăn quân đội Trung Quốc trở thành lực lượng đẳng cấp thế giới. Sự thiếu hụt quân nhân trình độ cao khiến quân đội Trung Quốc không đủ người vận hành vũ khí hiện đại để thực hiện tham vọng tăng sức mạnh. Chúng ta cần tập trung vào những tình THE DEWEY SCHOOLS - hệ thống trường học tiên phong, mang đến nền giáo dục đẳng cấp thế giới. The Dewey Schools là nơi phụ huynh tìm đến, học sinh yêu thích và nhân viên tự hào. Việt Nam là một trong những quốc gia hoàn thành sớm nhất Mục tiêu thiên niên kỷ về bình đẳng giới và nâng cao vị thế cho phụ nữ. 0913.001.364 - 035.88.45689 2015, tỷ lệ nữ đại biểu hội đồng nhân dân cấp tỉnh là 25,17%, cấp huyện 24,62%, cấp xã 21,71%; tỷ lệ này đã Nguyên nhân bạo lực học đường ở việt nam từ phía xã hội. 3. Giải pháp khắc phục tình trạng bạo lực học đường hiện nay. 1. Tình trạng bạo lực học đường ở Việt Nam hiện nay. Tình trạng bạo lực học đường hiện nay đang trở nên khá phổ biến tại hầu hết 'Khách sạn tình dục' chỉ dành cho các đôi tình nhân Tác giả 'Lâu đài sói' qua đời Tin COVID-19 chiều 24-9: Cả nước giảm hơn 1.300 ca mới, không ai tử vong . CUỐI CÙNG, TÔI CŨNG TÌM ĐƯỢC EM Mùa hè năm ấy nơi xứ sở chùa Vàng nổi tiếng, bên dòng Mekong nặng trĩu phù sa, có một cô gái ngông cuồng bao nuôi chàng thiếu niên trẻ. Nhiều năm sau, nơi thành phố Tokyo hoa lệ, chàng trai ấy quay trở lại, dùng một xe tải tiền để lặp lại kịch bản bao nuôi bi hài khi xưa. Giây phút nhìn thấy bản hợp đồng ấy, Tô Vũ sẽ cảm thấy như thế nào? Liệu công chúa hạt đậu kiêu ngạo khi xưa có đồng ý cúi đầu trước tỷ phú Tạ Khương Qua – người khiến cô vừa thương, vừa yêu, vừa không dám nhớ đến này? Trên đời này tồn tại một loại người khi chia tay tuyệt nhiên không muốn gặp lại, không phải vì không nhớ mà do lý trí biết không thể gặp mặt, đó chính là Tô Vũ. Nhưng trên đời cũng có những người như Tạ Khương Qua, dù có xa cách bao lâu, khi gặp lại nhất định không thể để người kia trốn tránh. Vận mệnh đã đưa họ đi một vòng lớn, đã làm đảo lộn tất cả, vậy thì, vận mệnh ấy sẽ làm cách nào để nối kết họ lại với nhau, dù cho có đau lòng…? Ngược dòng thời gian trở về vùng hạ lưu sông Mekong, có một nàng tiểu thư váy trắng, hàng ngày lẽo đẽo bám theo một nam sinh trung học vẻ ngoài thanh tú. Nam sinh đó dù khó chịu, dù căm ghét cô gái ấy nhưng cậu vẫn kiên nhẫn lắng nghe cô, cõng cô khi chân cô bị đau, đưa cô đi xem thế giới cô chưa từng biết. Mùa hè ấy, Tô Vũ mới 22 còn Tạ Khương Qua chưa tròn 18… Thể loại Ngôn tình, Ngược, Sủng, HE Tác giả Loan Độ dài 95 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng Hoàn Thời đại của Nokia, Tô Vũ là công chúa hạt đậu sống trong ngôi biệt thự màu trắng xa hoa còn Tạ Khương Qua chỉ là một chàng trai nghèo luôn giữ mức sinh hoạt của mình ở mức 35 baht. Thời đại của Apple, Tô Vũ đã trở thành cô gái nghèo túng gồng gánh nợ nần chồng chất, mà Tạ Khương Qua lại là tỷ phú đô la, là tình nhân đẳng cấp thế giới trong mắt rất nhiều các cô gái ở khắp trái đất này. Ngày trước, tại Bangkok, Tô Vũ dùng một bao tải tiền để bao nuôi Tạ Khương Qua. Rất lâu sau này, tại Tokyo, Tạ Khương Qua chở một xe tải tiền tới bao lại Tô Vũ. Nhân vật trong truyện “Tình nhân đẳng cấp Thế giới” Tô Vũ Tô Vũ là một cô gái xinh đẹp và kiêu ngạo. Cô có tiền, có gia thế, có muôn vàn lời nịnh nọt vây quanh. Là một người sinh ra ở vạch đích, Tô Vũ ngày nào cũng có người đưa kẻ đón, bước đi trên đôi giày cao gót màu trắng nạm kim cương xinh đẹp, chơi bời với bạn bè giới thượng lưu, tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng,… Trong mắt của người dân Thái Lan, Tô Vũ chính là “công chúa hạt đậu”, một công chúa sống đời sống xa hoa trụy lạc, kiêu ngạo bất cần. Nhưng liệu có mấy ai biết, bên dưới vỏ bọc của một nàng công chúa, Tô Vũ cũng chỉ là một cô bé thiếu thốn tình yêu thương. Tạ Khương Qua Tạ Khương Qua sống trong một căn nhà nổi chật hẹp trên sông Mekong. Anh có một người mẹ yêu vàng bạc châu báu tới mức nếu không có chúng, bà có thể tự làm hại bản thân mình. Ba anh đã mất từ nhiều năm trước, chàng trai nghèo Tạ Khương Qua phải một mình chăm lo kinh tế cả gia đình. Dù vậy, anh chưa bao giờ vì tiền mà làm những chuyện khiến mình hổ thẹn. Anh có thể vất vả làm rất nhiều công việc khác nhau nhưng đôi mắt anh vẫn luôn thuần khiết, trái tim luôn ngay thẳng. “Tình nhân đẳng cấp Thế giới” – Chuyện tình đẹp trên dòng sông Mekong Vào lễ thành niên 20 tuổi của Tô Vũ, tin tức mẹ cô thân mật với ngôi sao nào đó gây xôn xao cả giới thượng lưu Bangkok. Cô cho rằng mẹ đã phản bội người cha đã mất. Vì muốn trả thù mẹ mà Tô Vũ quyết định bao nuôi Tạ Khương Qua. Khi ấy cô 20 tuổi còn Tạ Khương Qua 17 tuổi. Tuy nói là bao nuôi nhưng thật ra quan hệ của họ lúc nào cũng ở trạng thái bạn không ra bạn, thù chẳng phải thù. Bất kể bình thường Tạ Khương Qua lạnh nhạt với Tô Vũ thế nào thì vào lúc cô cần nhất anh vẫn luôn bên cạnh. Tạ Khương Qua kiên nhẫn lắng nghe Tô Vũ tâm sự, cõng cô khi chân cô bị đau, đưa cô đi xem thế giới cô chưa từng biết đến. Chỉ khi ở cùng Tạ Khương Qua thì Tô Vũ mới biết, một bát mì gói nấu cùng đu đủ lại ngon tới vậy, ngồi bên bờ sông ăn cá nướng hóa ra lại thú vị như thế. Những điều này, đều do chàng trai tên Tạ Khương Qua mang tới cho cô. Tạ Khương Qua là một người cần kiệm chăm chỉ, nhưng cũng chính là chàng trai ấy đã nỡ tiêu hết khoản học phí nửa kỳ trong mấy ngày ngắn ngủi cô ở lại nhà anh. Tạ Khương Qua luôn không muốn dính vào rắc rối, nhưng lại không ngần ngại đỡ thay cô một nhát đao. Tạ Khương Qua tốt đẹp như thế, hỏi sao công chúa hạt đậu Tô Vũ không rung động cho được? “Khi có một người rất nhớ rất nhớ ta, ta sẽ không thể nào quên được người ấy. Vì thế cho đến tận bây giờ, anh chưa từng quên em, chưa từng có một giây phút nào.” Thế nhưng, sóng gió lại ập tới mà không hề báo trước. Công ty của mẹ Tô Vũ rơi vào tình thế nguy cấp, cô buộc phải gả cho Mai Hựu Khiêm. Trước khi theo Mai Hựu Khiêm về Chiang Mai, Tô Vũ đã tới tìm Tạ Khương Qua, cô trao cho anh điều đẹp đẽ nhất của mình. Một tuần ngắn ngủi ở bên anh khi ấy đã trở thành quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô, là hồi ức quý giá để cô vượt qua những tháng năm sau này. Ngày chia xa, Tô Vũ 23 tuổi còn Tạ Khương Qua vừa tròn 20. Thế nhưng chỉ 1 năm sau, mẹ Tô Vũ mất, cô ly hôn với Mai Hựu Khiêm, một mình gồng gánh khoản nợ kếch xù. Hoàn cảnh Tô Vũ gặp lại Tạ Khương Qua đúng thật quá nực cười. Cô giờ đây đã cắt phăng đi mái tóc xoăn dài mà mình từng yêu thích. Tô Vũ đã từng kiêu ngạo như thế, vậy mà bây giờ lại chẳng còn gì cả. Những tờ tiền khi xưa cô khinh thường giờ lại là thứ cô phải tích cóp từng đồng một, khổ sở vì nó. Bao năm qua, Tạ Khương Qua rất muốn hận Tô Vũ, anh từng muốn khiến cô khổ sở, trả lại tất cả mọi thứ cô từng làm với anh. Thế nhưng, khi gặp lại cô, biết những gì cô phải trải qua, Tạ Khương Qua mới chợt nhận ra, chỉ là anh quá nhớ cô mà thôi. Anh đau lòng vì Tô Vũ, vì những điều khổ sở mà cô phải chịu thực sự vượt xa hiểu biết của anh. “Tô Vũ đúng là một người phụ nữ xấu xa, cô ấy luôn khiến tôi không tự chủ được làm chuyện ngu xuẩn. Cô ấy cũng là một cô gái đáng yêu nữa, đáng yêu đến mức khiến tôi luôn không tự chủ được làm chuyện ngu xuẩn này.” Trong lòng Tạ Khương Qua, Tô Vũ vĩnh viễn là cô gái lương thiện, đáng yêu nhất. Vận mệnh đã từng chia cắt bọn họ nhưng cuối cùng anh vẫn tìm thấy cô, anh sẽ nắm tay cô thật chặt, cùng cô đi hết quãng đời này. “Tình nhân đẳng cấp thế giới” - một mối tình rất đơn thuần giữa công chúa hạt đậu Tô Vũ và chàng trai nghèo Tạ Khương Qua. Càng đối mặt với nhiều trở ngại, tình yêu của họ càng bền chặt. “Từ trăm triệu năm về trước, mặt trăng đã bắt đầu xoay quanh trái trăm triệu năm trước, Tô Vũ ở thượng du sông Chao Phraya đã được định trước sẽ gặp phải Tạ Khương Qua ở vùng hạ du.” Bạn đang Đọc truyện Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới full đã hoàn thành của tác giả Loạn. “Bảo cô ấy qua đây!” Giọng nói êm tại của người đàn ông phá tan sự yên tĩnh đã kéo dài suốt. năm phút đồng hồ vừa qua. Tạ Khương Qua lướt ngón tay qua một hàng gần mười cô gái duyên dáng mặc đồng phục trước mặt, cuối cùng dừng lại ở người phụ nữ đứng ngoài cùng bên trái. Tô Mạt Lệ nhìn nữ nhân viên vừa được anh chọn. Theo đánh giá của cô, ấn tượng đầu tiên về cô gái kia chính là mái tóc ngang vai được chải chuốt gọn gàng, dù cô chỉ mặc một bộ đồng phục vô cùng đơn giản, nhưng vẫn khiến ánh mắt cánh đàn ông nấn ná thật lâu trên người cô ấy. Có lẽ thứ gọi là sự hấp dẫn của đồng phục chính là thế đấy. “Cô, qua đây!” Tạ Khương Qua hờ hững cất lời. Tuy đang đi đôi giày cao gót tam phân nhưng mỗi bước đi của cô gái tóc ngắn vẫn rất thướt tha. Cô ấy đứng trước mặt Tạ Khương Qua, hơi cúi người, nở nụ cười chuyên nghiệp. Tạ Khương Qua nhìn chằm chằm vào vòng ngực của cô, rồi lia mắt đăm đăm từ trên xuống dưới như thể một chuyên gia thẩm định. Bên cạnh đó, còn có những truyện như Sói Tới Rồi! hay Toàn Chức Pháp Sư. Buổi chiều thứ Tư, ngày đầu tiên của tháng Tám, nhà hàng Nhật cạnh công viên Rose Fitzgerald Kennedy Greenway tại Boston chỉ có hai vị khách. Vừa thấy họ, những nhân viên mặc kimono liềnhiểu tại sao giám đốc lại thu điện thoại của mình. Bởi vì, Tiểu Tạ và bạn gái của anh đang dùng cơm tại đây. Một cô nhân viên thầm nhủ, dạo gần đây hai1người họ xuất hiện trên báo đài suốt mà, làm vậy thì chuyện bé xé ra to quá Khương Qua khoanh tay, nhẫn nại nhìn Thẩm Họa hào hứng lướt web phía đối diện. Chỉ với một tiếng trôi qua, tin tức anh và cô xem trận đấu từ thiện của NBA Boston Celtics tại TD Garden đã tràn ngập trên mạng, trở thành minh chứng mới cho mối8tình đằm thắm của họ. Cuối cùng Thảm Họa cũng đọc hết tin tức, cô ngẩng đầu lên, trông rất vui vẻ. Bởi vì trong đó có một tấm chụp cô ta đẹp hơn bên ngoài rất nhiều. Thẩm Họa khoe tấm ảnh ấy cho Tạ Khương Qua xem “Khương Qua, xinh không? Em thích tấm này, trong em khí chất lắm.”Anh không nhìn ảnh, chỉ thờ ơ hỏi cô2“A Họa, em cần anh phối hợp thể nào nữa? Có cần ghé qua chỗ nhà thiết kế áo cưới nào đó không?”“Gì cơ... Khương Qua... Anh nói gì thế?” Thấm Họa ra vẻ khó thở dài một hơi “Có lẽ em đã đoán được lý do anh đến đây lần này rồi phải không? Thế nên em phô trương bắt anh làm đủ trò để mọi người thấy4được hạnh phúc” của chúng ta. Sau những màn khoe mẽ này, em đinh ninh rằng Tạ Khương Qua nhất định sẽ không làm em buồn, bởi vì anh là Tạ Khương Qua của A Họa à, lần này thì khác!” Thẩm Họa bỗng cầm cốc nước hắt lên mặt Tạ Khương Qua. Anh lau mặt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẫn kiên trì nói hết “Dừng lại đi, anh hiểu em, em ghét làm những chuyện thế này. Anh sẽ không nói mấy lời sáo rỗng như khi chúng ta còn trẻ. Cả anh và em còn rất nhiều cơ hội lựa chọn cuộc sống phù hợp với mình, cuộc đời này rất dài, sao chúng ta không cho bản thân một lối đi riêng. Anh nghĩ, anh chỉ có thể nói với em, A Họa, chúng ta không thể đến với nhau được.”Tạ Khương Qua thậm chí còn không thèm nói dối một hai câu. Cũng phải thôi, nếu anh làm vậy thì anh đã không phải là phương Qua của Thẩm Họa chăm chăm nhìn vào anh, gằn từng câu từng chữ “Khương Qua, vậy em hỏi anh, lúc anh đoán được chúng ta sẽ phải làm những chuyện thế này, anh có đau lòng không?”“Có chứ, anh đau lòng!” Anh trả lời dứt Họa có được đáp án mình muốn, hơn nữa tốc độ trả lời của anh cũng làm cô hài lòng. Biết đau lòng là tốt, còn cảm nhận được là tốt! Thảm Họa chớp mắt để giọt lệ trào ra nơi khóe mắt “Khương Qua, cô gái lần này giống cô ta đến mức nào? Chắc hẳn cũng đặc biệt như cô ta nhỉ?” Giọng Thẩm Họa thêm phần nghẹn ngào, hệt như lần ấy, khi nghe nói Tạ Khương Qua đốt trụi chiếc du thuyền mang tên Thẩm Họa vì cô, bạn bè cô đều rất ghen tị. Con gái mà, ai chẳng thích mấy chuyện lãng mạn như thế, càng thích đàn ông làm chuyện điên cuồng vì mình. Nhưng, họ đâu biết, thật ra cô chỉ mong chuyện ấy chưa từng xảy ra, và càng không thích chiếc du thuyền mang tên mình ấy. Lần đó, anh vừa đổi bạn gái. Mãi đến khi gặp bạn gái mới của anh, cô mới hiểu tại sao anh lại tặng cô du gái mới của anh rất giống một người, đặc biệt là đôi mắt lúng liếng lúc giận dỗi. Anh nấu cơm cho bạn gái mới, còn cố tình chọc giận đối phương. Hai người liếc mắt đưa tình để cô lặng lẽ đứng một bên nhìn tới toát mồ hôi đó, cô nói với Tạ Khương Qua “Khương Qua, chúng ta chia tay đi! Em không chịu được nữa.” Rồi òa khóc bỏ vừa uống rượu vừa ve vãn đám đàn ông trong quán bar. Kết quả, Tạ Khương Qua tìm được cô, mang cô đi từ vòng ôm của gã đàn ông nào hứng sáng, Tạ Khương Qua đốt trụi chiếc thuyền mang tên cô, ngọn lửa hừng hực nhuộm đỏ cả bầu trời. Anh nói với cô, A Họa, anh chia tay với cô gái kia rồi, sau này anh không làm em đau lòng đó, Thẩm Họa biết mình đã thắng. Trong mắt Tạ Khương Qua, hành động uống rượu và tán tỉnh đàn ông của cô chính là vì lỗi lầm của tiếc rằng, đàn ông thường không quản nổi trái tim mình. Không lâu sau, Thẩm Họa lại phát hiện những cô gái anh hẹn hò thường có vài điểm quen mắt. Cô làm bộ không nhận ra, còn anh cũng biết chừng mực, nhanh chóng chia tay với đám con gái ấy. Có những lúc, con người ta phải biết nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, Thẩm Họa hiểu đạo lý này. Hơn nữa cô còn biết, cho dù những cô bồ của anh giống cô gái kia đến mức nào đi nữa, chung quy vẫn không phải là bản vậy, thỉnh thoảng cô sẽ cho phép anh vượt rào trên mặt tư tưởng ở mức độ nào đó. Có điều, lần này anh lại chủ động nói chia tay cô.“Khương Qua, em nghĩ cô gái anh gặp được chắc hẳn rất giống cô ấy phải không?” Cô nghẹn ngào là lần đầu tiên họ thẳng thừng nói về “nhân vật then chốt” này với nhau. Cô muốn lôi cô ta ra để nhắc nhở anh thứ gì có thể chạm đến, thứ gì không không hề nhận được câu trả lời từ anh, bởi vì ngay lúc này, sắc mặt anh đã hoàn toàn thay đổi sau một cú điện thoại, thậm chí anh còn rời đi mà chẳng hề nói với cô câu theo bóng dáng hớt hải ấy, cho đến tận khi anh khuất dạng, cô mới nhận ra, khi nãy anh không buồn liếc nhìn cô, còn gạt tay cô khi cô muốn níu kéo anh Khương qua ngày càng quá quắt! Thẩm Họa vừa nhìn tay mình vừa mắng sau, cô thở dài một hơi, chậm rãi uống hết cốc nước. Không sao cả, dù sao Khương Qua vẫn sẽ phải cưới cô. Cô đã chờ lâu vậy rồi, cô không thể lấy ai khác ngoài anh. Sau khi trải qua chuyện kia, thứ cô khao khát duy nhất là muốn được kết hôn với anh, muốn cùng anh sinh ra những đứa trẻ xinh nãy, không phải Khương Qua đã nói đau lòng vì cô sao? Đau lòng là tốt, đau lòng là đủ rồi, chỉ cần cô bám víu lấy chút thương hại của anh, giấc mơ sẽ trở thành hiện Họa gật đầu với cái bóng của mình in trên cốc nước. Xem ra, lần này cô phải đi xem cô gái đó giống người kia đến mức Khương gọi điện cho Tạ Khương Qua, vừa báo cáo có một người đàn ông tới nông trường tìm cô Tô thì anh đã sốt ruột hỏi người đó trông thể nào. Trông thể nào á? Phạm Khương nheo mắt nhìn người đàn ông bị cản ngoài nông trường, tự động thốt lên hai từ Cao lớn, lịch thiệp. Phạm Khương cầm điện thoại đi về phía đó để nhìn cho kỹ, như vậy mới miêu tả chi tiết được. Nhìn ở khoảng cách gần, Phạm Khương cảm thấy người đàn ông kia rất có sức hấp dẫn. Tuy mặt mũi bình thường nhưng vô cùng phong độ, chính là kiểu đàn ông luôn mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ. Sau khi nói tới đặc điểm thứ ba, Phạm Khương chợt nhận ra rằng cuộc gọi đã bị ngắt từ lúc nào, chỉ còn một chuỗi âm thanh tút tút đều đặn vang đồng hồ, bây giờ là hơn chín giờ sáng. Từ Mỹ tới Ý cần tám tiếng, nếu phải chuyển máy bay thì chắc phải mất mười Khương dám cá, mười tiếng sau mình có thể chứng kiến một màn kịch hay. Tốt nhất là hay đến mức khiến khán giả không muốn dời mắt. Bởi vì kiểu gì lần này anh ta cũng bị Tạ Khương Qua đuổi việc với lý do thất trách, không quật gã người đàn ông kia trước lúc đối phương đi vào nông trường. Trước khi đi, ông chủ Tạ đã dặn đi dặn lại là phải trông chừng cô Tô thật tới dáng vẻ Tạ Khương Qua khi ấy, Phạm Khương lại buồn cười. Sau một hồi luyên thuyên dặn dò, Tạ Khương qua lại vòng về, nghiêm túc cảnh cáo “Phạm Khương, tôi nói trông chừng không phải là nhìn chằm chằm vào cô ấy, tôi muốn anh chú ý tới cô ấy một chút, chú ý một chút thôi, hiểu chưa?”Đây là lần đầu tiên Tạ Khương Qua nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy, làm anh chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu. Thế nên, việc quan sát cô ấy đã trở thành nhiệm vụ của Martha và Vi An, còn anh chỉ cần chú ý tới cô ấy là nhiên người đàn ông kia đã vào đi vào từ lúc nào không ai hay, còn mang theo bó hoa hồng đỏ. Hiển nhiên là có ý định tạo ra một sự lãng mạn nào đó cho cô Tô đây Vũ đi từng bước về phía Mai Hựu Khiêm. Thương nhân Mai Hựu Khiêm hay phải nói là người chồng cũ Mai Hựu Khiêm của cô hiện tại đang bị mấy người đàn ông ngăn cản. Anh mặc cho họ túm quần túm áo, chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn về phía cô, trước ngực là bó hoa hồng đỏ Hựu Khiêm mặc áo sơ mi đen như muốn làm nền cho bó hoa ấy. Nhìn những bông hoa đó, Tô Vũ cảm thấy quá đỗi nực ta từng tặng có rất nhiều hoa, chỉ duy nhất chưa tặng loại hoa hồng tượng trưng cho tình yêu này lần dừng trước mặt anh ta. Vẫn là ánh mắt hòa nhã, dịu dàng quen thuộc thuở nào, có chăng là giờ thêm chút vui Tô Vũ cũng đã từng được thấy những ánh mắt khác của anh ta, đó là tàn nhẫn và tham lam giữa màn đêm mê loạn.“Buông anh ta ra đi.” Cô nói với những vệ sĩ đang giữ chặt Mai Hựu Khiêm. Rồi quay sang nói với Martha và Vi An đứng cạnh “Hai người cũng đi đi.” Martha, Vi An và những vệ sĩ đều nhìn về phía Phạm Khương, sau đó im lặng rời đi. Trước khi đi, Vi An còn lo lắng cầm tay cô. Tô Vũ biết sắc mặt mình hiện tại rất chỉ còn lại hai người, Tô Vũ đứng im sau hàng rào, còn Mai Hựu Khiêm thì đứng bên ngoài chỉnh trang lại quần áo, nở nụ cười hệt như những ngày họ còn sống yên bình ở Chiang Mai.“Hình như anh chưa bao giờ tặng em hoa hồng.” Giọng anh ta thản nhiên, cúi đầu nhìn bó hoa trước ngực “Trước kia, mỗi lần đến cửa hàng bán hoa, ông chủ luôn hỏi anh tặng cho ai. Anh nói anh tặng vợ, họ liền chọn cho anh hoa hồng đầu tiên. Họ nói hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu nồng cháy. Nhưng lần nào anh cũng từ chối, anh muốn họ chọn loại hoa Vũ, anh đã quen với cuộc sống tính toán thiệt hơn. Anh luôn cho rằng tình cảm mình dành cho em vẫn chưa đến mức có thể tăng loại hoa đó. Anh luôn nghĩ, đợi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, có lẽ sẽ có một ngày anh chủ động yêu cầu cửa hàng bán hoa gói cho anh bó hoa hồng thật đẹp. Anh sẽ đặt bó hoa ấy ở trước giường chúng ta vào một buổi sáng nào đó, để em vừa tỉnh giấc đã trông thấy, thế nhưng anh đã bỏ lỡ. Thì ra, câu nói "Tình cảm không chịu được sự phí hoài của thời gian" rất hôm nay anh rất vui. Anh đã may mắn mua được bó hoa hồng lớn nhất ở tiệm hoa Napoli để mang tới nơi đây tặng em.” Mai Hựu Khiêm đưa bó hoa tới trước mặt Tô Vũ, còn không quên nói những lời có cánh “Em đúng là cô tiên nhỏ có thể làm mọi điều trên đời, ngay cả Mai Hựu Khiêm cũng rung động trước hoa ngữ của hoa hồng đỏ từ phép màu của em. Anh vẫn cho rằng điều này chỉ tồn tại với những người mơ mộng. Tô Vũ, may mắn là giờ đây anh đã hiểu được điều ấy. Em thấy có chúng có đẹp không?”Dưới ánh mắt mong chờ của Mai Hựu Khiêm, Tô Vũ nhận lấy mấy cành hoa hồng kia, tuy nhiên không thèm ngó ngàng tới mà thẳng tay vứt xuống đất, sau đó nhấc chân giẫm chúng tan nát. Cô nhìn vào vẻ mặt vẫn đang tỏ ra thâm tình tha thiết của anh ta, buông lời nhẹ tênh “Bây giờ chúng đã biến thành một đống rác rồi.”Anh ta làm như không thấy gì, chỉ thở dài “Xem ra cô tiên nhỏ giận anh lắm thì phải!”“Mai Hựu Khiêm, tôi cảnh cáo anh.” Tô Vũ khẽ hừ lạnh “Đừng gọi tôi là cô tiên nhỏ gì nữa. Tôi mới ăn sáng nửa tiếng trước, nếu anh còn gọi thế nữa, chắc tôi phải nôn bữa sáng trong bụng ra mất.”Ánh mắt anh ta dần trở nên ảm đạm, im lặng chốc lát rồi lại nở nụ cười “Tô Vũ, em giận anh cũng đúng thôi.”“Mai Hựu Khiêm, à không! Anh Mai, anh là gì mà tôi phải giận dỗi. Tôi chỉ cảm thấy việc anh nên làm lúc này không phải là đến nói những lời linh tinh vớ vẩn với tôi. Anh nên cuốn xéo ngay khỏi đây, từ vẻ mặt cho đến giọng nói của anh đều khiến tôi kinh tởm.”Cô xoay người định bỏ đi, song vừa dợm bước thì đã bị anh ta nắm tay giữ lại, còn nhảy phắt qua khỏi hàng rào nông trường.“Tô Vũ, em không muốn biết lý do anh đến tìm em sao?” Giọng Mai Hựu Khiêm không còn bình thản như ban nãy mà giống như đang van nài. “Không muốn!” Cô rất muốn tránh khỏi tay Mai Hựu Khiêm, nhưng khổ nỗi tay anh ta như gọng kìm sắt, bị cô đá mà cũng chẳng hề suy suyển, cuối cùng cô đành thở dài chán ngán.“Anh Mai, ở đây có một con sói tuyết, năm con chó ngao, chưa kể mấy chục con sói khác, nếu tôi hô một tiếng, chúng sẽ lập tức xông đến đây ngay đấy, anh đừng tưởng tôi đang đùa...” Cô dừng lại vài giây, khó khăn nói “Kể từ đêm hôm đó, giọng nói của anh làm tôi cực kỳ buồn nôn, quả thật tôi không muốn nghe giọng anh, không muốn nhìn thấy mặt anh một chút nào nữa hết.”Tô Vũ quay đầu, nhìn xoáy vào Mai Hựu Khiêm. Cô thấy mặt anh ta dần tái nhợt, anh ta rũ mắt xuống, song bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Mai Hựu Khiêm nói “Như vậy, ngay cả giọng nói của Tiểu Cầu, em cũng không muốn nghe sao?” Tiểu Cầu, Tiểu Cầu! Là cô nhóc chỉ biết đến hai màu đen trắng, nó luôn như một dòng suối ngọt len lỏi trong lòng vì cô bỏ đi mà con bé từng nhịn ăn suốt một tuần, nó còn nhỏ như vậy, không biết học được kiểu phản kháng ấy ở đâu, lại dám bắt chước người lớn tuyệt thực, kết quả phải đưa đi bệnh viện mới giữ được tính mạng, tuy nhiên người thì gầy rộc hẳn đi. Trong lúc giằng co, điện thoại của Mai Hựu Khiêm đổ chuông. Tô Vũ như lường trước được chuyện gì sắp diễn ra nên định chạy trốn, cô còn muốn gọi đám chó sói kia ra để dọa anh ta. Ấy thế mà cô còn chưa có động thái gì thì anh ta đã nhét điện thoại vào tay cô. Loa nghe truyền đến giọng nói non nớt của Tiểu Cầu, mới đầu là “Tô Vũ”, “cô tiên nhỏ”, “cô gái xấu tính” và cuối cùng... là tiếng “mẹ” thiêng liêng. Một lúc sau, cô chậm chạp đưa điện thoại lên tai. Tiểu Cầu hỏi “Mẹ, mẹ không muốn nhìn xem bây giờ con trông thế nào hả?”Tô Vũ chỉ muốn cúp điện thoại ngay, nhưng giọng nói kia vẫn không ngừng lại “Mẹ, con buồn lắm! Con cứ tưởng lớn lên con sẽ trở nên thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như mẹ cơ...”“Mẹ, mẹ là đồ lừa đảo, mẹ gạt con, mẹ bảo là ánh mắt của mẹ rất chính xác, mẹ nói khi con lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, vậy sao giờ tất cả các bạn đều gọi con là Con Béo chứ.” Tiểu Cầu đau lòng kể lể..“Con Béo ư, không thể nào, sao con lại thành Con Béo được! Con vốn gầy lại còn bị bệnh, sao có thể là Con Béo được chứ.” Tô Vũ áp di động sát tại mình hơn, vội vàng trấn an“Tiểu Cầu, con đừng tin những lời những cuộimà đám bạn học đó nói, mẹ đoán là bọn nó ghen tỵ với con thôi, con phải tin mẹ, ánh mắt của mẹ rất chuẩn. Rõ ràng lúc còn nhỏ mẹ rất xinh đẹp, nhưng các bạn học đều chê mẹ trông thật xấu xí. Về sau mẹ mới biết bọn họ ghen tỵ với mẹ, có lẽ bạn học của Tiểu Cầu cũng...” Giọng cô càng lúc càng nhìn thấy gương mặt Mai Hựu Khiêm đang gần trong gang tấc, mắt anh ta lấp lánh, đưa tay về phía mặt ngón tay anh ta sắp chạm vào mặt thì Tô Vũ hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh khỏi tay anh ta.***Buổi chiều, trong nhà hàng gần bến cảng Napoli, Tô Vũ và Mai Hựu Khiêm ngồi trong góc phía Nam, từ nơi này có thể ngắm toàn cảnh cảng Napolia, đồng thời cũng có thể trông thấy chiếc du thuyền với phong cách thiết kế mới mẻ độc đáo đầy hấp dẫn của Tạ Khương nói của Mai Hựu Khiêm kéo ánh mắt cô từ du thuyền trở về.“Ăn thêm đi, sao em không ăn?” Anh ta đẩy đĩa đến trước mặt cô, trên đĩa là món mì ống sốt kem. Đây là món mà Tô Vũ Thích. ở Chiang Mai có một nhà hàng làm món mì ống sốt kem rất ngon, có một khoảng thời gian, Mai Hựu Khiêm thường đưa cô đến nhà hàng đó ăn.“Tôi không đói.” Cô nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì hả anh thương nhân?”Mai Hựu Khiêm không né tránh ánh mắt cô, anh ta đẩy chiếc đĩa lại gần cô hơn chút “Em ăn món này xong anh sẽ nói cho em biết.” Vẻ mặt anh ta thoáng nét đau buồn, “Em gầy đi rất nhiều so với lúc còn ở Chiang Mai, những năm qua...”Cô giơ tay “Thôi được rồi, anh Mai, tôi ăn là được chứ gì. Đề nghị anh hãy giữ im lặng lúc tôi ăn, bởi vì giọng nói của anh khiến tôi buồn nôn lãm!”Một lúc sau, cô đã ăn toàn bộ thức ăn trên đĩa. Tô Vũ chỉ vào đồng hồ và nói với Mai Hựu Khiêm “Được rồi, giờ anh có thể nói.” Lúc này Phạm Khương đang ngồi cách bọn họ khoảng năm bàn, quan sát từng hành động, cử chỉ của hai người như Mai Hựu Khiêm không thấy hành động ra hiệu của Tổ Vũ, chỉ nhìn cô không chớp mắt. Dưới ánh mắt đau buồn ấy, trái tim cô như bị bóp chặt, Tô Vũ dè dặt hỏi “Mai Hựu Khiêm, chẳng lẽ... là vì Tiểu Cầu, con bé có chuyện gì à? Có phải...”Người có thể khiến anh ta lo lắng phiền lòng đến vậy dường như chỉ có một mình Tiểu Cầu mà thôi. Mai Hựu Khiêm chợt lấy một thứ gì đó từ trong áo, cẩn thận mở ra rồi chậm rãi nói “Tiểu Cầu không sao, người có sao là anh.” Đó là một tờ bệnh khi thấy rõ bệnh án này, Tô Vũ đã vò nó rồi ném lên bàn, sau đó đứng dậy, hằn học nhìn Mai Hựu Khiêm.“Mai Hựu Khiêm, anh đang định lừa tôi à, hòng lừa gạt tôi đúng không?” Lời nói của cô không còn mạch lạc nữa. Lúc này nỗi phiền não to lớn chiếm trọn lòng cô, đối với những chuyện mà bản thân hơi bài xích, hầu hết mọi người đều phản bác lại theo bản năng, cho dù sự phản bác ấy chỉ là vô ích.“Không, không có, cậu không lừa mẹ đâu.” Giọng Tiểu Cầu vang lên đằng sau Tô Vũ, giọng nói ấy nghe cứ như đang tố cáo cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, bàn tay trong quá khứ đã lớn hơn một chút so với trước kia đang nắm lấy bàn tay cô.“Cậu không lừa mẹ đâu.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này âm lượng cũng lớn hơn một chút. Tô Vũ cực kỳ căm ghét cái chết. Khi cô vừa biết làm hoa bằng chocolate thì cũng là lúc bà ngoại qua đời, bà ngoại không thể nhận được mấy bông hoa bằng chocolate kia; sau đó là ba, khi đó, câu chuyện ba mới kể cho cô đoạn đầu thì bị gián đoạn mãi mãi, từ đó về sau, cô không còn dám nghe ai kể câu chuyện ấy nữa. Sau nữa là, là... Cô bỗng nhớ đến buổi sáng hôm đó khi chạm phải cơ thể lạnh như băng Vũ đột ngột mở to mắt, rút phắt tay khỏi bàn tay Tiểu Cầu, định chạy trốn khỏi mới đi được vài bước, Tiểu Cầu lại gọi “Mẹ, mẹ không muốn nhìn xem con giờ đây trông như thế nào sao?”Tiếng gọi nghe sao mà thân thiết. Thật kỳ quái, rõ ràng không phải con do cô sinh ra, nhưng mỗi lần con bé gọi cô đều như máu mủ ruột thịt vậy.“Mẹ, mẹ liếc nhìn con một cái cũng không được sao?” Cô cứ tưởng rằng mình sẽ không quay lại, nhưng rốt cuộc cô vẫn mềm lòng, không chỉ quay đầu, cô còn bước từng bước đến chỗ cô nhóc đang mặc quần lụa mỏng màu trắng kia, còn giúp nó lau đi nước mắt trên mặt, còn chạm tay vào mặt nó nữa. Tiểu Cầu là một con bé dối trá, rõ ràng trông nó đáng yêu xinh đẹp thế này cơ nhóc vùi đầu vào lòng Tô Vũ, Tiểu Cầu cao lên nhiều, đã đến ngang vai cô. Tiểu cầu cũng thông minh hơn nữa, thông minh hơn bất cứ ai, biết nói những lời tội nghiệp, khiến người ta phải xót xa. “Mẹ, tới giờ con cũng không dám đi gặp mẹ, bởi vì chỉ mình con không đủ để giữ mẹ lại. Con muốn đến giúp mẹ, nhưng giờ con lại không có cách nào cậu cần mẹ!Con van xin mẹ, mẹ giúp cậu đi, con đã mất đi mẹ ruột rồi, con không muốn mất thêm cậu nữa.” Tô Vũ đặt tay trên lưng Tiểu Cầu, chậm rãi quay về phía Mai Hựu Khiêm. Lần này, cô nhìn anh ta thật kĩ, sắc mặt anh ta tái nhợt, người cũng gầy Cầu vẫn đang cầu xin cô một cách đau khổ, tất nhiên nước mắt cũng rơi rất nhiều, làm ướt cả vai áo cô. Cô phải làm sao đây? Rõ ràng cô chẳng nợ gì nhà họ Hựu Khiêm là một kẻ cực kỳ ích kỉ, thế nhưng kẻ ích kỉ này lại chính là người từng cho cô một khoảng thời gian yên bình tốt đẹp phút sau, Tô Vũ cầm ly nước hất lên mặt Mai Hựu Khiêm “Mai Hựu Khiêm, anh quá vô liêm sỉ, thế mà lại đi lợi dụng người tin tưởng anh nhất.” Những giọt nước chảy dọc theo trán anh ta, trong mắt anh ta toát lên nỗi khổ một cách rõ rệt. Mai Hựu Khiêm nhìn vào cô “Tô Vũ, khi bác sĩ chẩn đoán anh có một khối u não, anh đã rất vui, bởi vì cuối cùng anh đã có cớ để gặp được em. Bác sĩ đề nghị anh phải tiến hành phẫu thuật ngay, anh lập tức đồng ý, nhưng với điều kiện trước khi mổ phải để anh đi gặp một người, bởi vì, có đến 50% khả năng sau khi mổ xong, anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nói như vậy, em đã hiểu chưa? Tô Vũ, không phải em là cô tiên nhỏ sao?” Cô lại cầm ly nước trong tay, chỉ là không còn sức để hắt lên mặt anh ta Hựu Khiêm quả nhiên là người bẩm sinh đã có tố chất thương nhân, anh ta dùng chính mạng sống của mình để làm điều kiện trao Vũ lo âu đi lòng vòng trong phòng, bên cạnh là hộ chiếu và túi hành lý. Mai Hựu Khiêm mua vé máy bay vào tối nay để đến Đức trước, anh ta sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u tại đó. Trước khi đi anh ta còn không biết ngượng mồm bảo rằng muốn cô ở bên cạnh vào thời khắc sinh tử trời dần tối, cô cầm điện thoại, suy nghĩ xem có nên gọi cho Tạ Khương Qua không. TÌNH NHÂN ĐẲNG CẤP THẾ GIỚI Tác giả Loan Thể loại Hiện đại, ngược luyến, HE. Tình trạng Đang dịch Review bởi Emily Camellia * * *​ Câu chuyện tình yêu của công chúa hạt đậu nhà họ Tô, Tô Vũ và chàng trai nước hoa Tạ Khương Qua. Thời đại của nokia, công chúa hạt đậu Tô Vũ dùng một bao tải tiền để bao Tạ Khương Qua. Thời đại của apple, Tạ Khương Qua dùng một xe tải tiền để bao lại Tô Vũ. Thực sự mình rất thương Tô Vũ, cô gái được mệnh danh là công chúa hạt đậu nhờ phát hiện ra hạt đậu được công chúa Thái Lan giấu dưới nệm. Tô Vũ từng là một tiểu thư nổi danh ở Bangkok, từng được biết đến là ăn chơi trác táng, tiệc tùng thả ga. Nhưng Tô Vũ giờ đây lại là một công chúa nghèo túng. Tô Vũ thực ra là một cô gái tốt, rất tốt là đằng khác. Nhưng cô gái ấy giống hệt như mẹ mình, thay gì thể hiện ra những mặt tốt của mình thì lại lấy vỏ bọc của một đại tiểu thư phóng túng để che giấu. Bao tải tiền mà Tô Vũ dùng để bao Khương Qua, thực chất là muốn giúp đỡ chàng trai nghèo ấy, thế nhưng chỉ vì muốn trêu đùa mà lại thành ý xấu. Vì Tô Vũ là công chúa hạt đậu, vì Tô Vũ là tiểu thư nhà họ Tô mà không ai biết cô công chúa ấy cũng yếu đuối và có nhiều nỗi buồn. Họ cũng giống như Tạ Khương Qua, tiểu Tạ của Tô Vũ mà nghĩ xấu về cô. Tạ Khương Qua, gã trai nghèo vụt chốc trở nên giàu có nhờ khoản tài sản từ đời cha không thể hiểu được con người của Tô Vũ mặc cho hắn luôn quan niệm rằng hắn yêu Tô Vũ. Mình không thích Khương Qua, hắn chỉ nhìn thấy những hi sinh mà hắn bỏ ra, những đau khổ hắn phải chịu vì Tô Vũ mà không hề biết rằng Tô Vũ còn đau khổ hơn hắn. Tô Vũ từng muốn cao chạy xa bay khỏi cuộc hôn nhân mang tính chất để cứu nhà họ Tô khỏi hoạn nạn, Tô Vũ sẵn sàng vứt bỏ tất cả để được ở bên hắn. Nhưng hắn lại chỉ tin vào câu nói tuyệt tình mà Tô Vũ đã từng nói với hắn để mong hắn chết tâm. Hắn đau đớn vì Tô Vũ nói nàng không thể bỏ được cuộc sống giàu sang, không bỏ được trang sức, quần áo đẹp nhưng không nhìn thấy trong bóng tối nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt Tô Vũ. Chính vì không hiểu, chính vì không thấy nên khi gặp lại công chúa hạt đậu nghèo túng hắn trút thêm đau khổ, nhục nhã cho Tô Vũ. Nhiều năm sống cuộc sống khổ sở ở Nhật Bản cũng không khiến Tô Vũ gục ngã nhưng thời gian ở bên hắn lại khiến Tô Vũ này sinh cái suy nghĩ nếu như mình chết đi thì cũng tốt. Đến chính Tô Vũ cũng không thể hiểu tại sao tiểu Tạ lại đối xử với nàng như thế. Tô Vũ không hiểu mình đã làm gì có lỗi với hắn. Mà quả thực Tô Vũ đâu có nỗi lầm gì. Tạ Khương Qua khiến mình vừa yêu vừa hận. Ghét Khương Qua vì hiểu lầm Tô Vũ mà làm tổn thương người mình yêu. Nhưng tình cảm Tạ Khương Qua dành cho Tô Vũ là hàng thật giá thật, ngay cả khi hắn nghèo hèn nhất thì hắn vẫn cố gắng chăm sóc cho Tô Vũ. Tạ Khương Qua vì yêu nên hận, nhưng hắn hận sai người rồi. Bức ảnh của Mã Tư Thuần thực sự rất giống với nhưng miêu tả về công chúa Tô Vũ nghèo hèn. Mái tóc ngắn, quần áo lôi thôi không còn dáng vẻ của công chúa hạt đậu ngày nào nhưng chỉ có sự quật cường là không hề thay đổi, đến cả dáng vẻ khóc cũng giống. Khóc trong câm lặng, trong cô đơn, trong tủi nhục. Lần đầu tiên gặp lại nhau, Tạ Khương Qua đã mỉa mai hỏi Tô Vũ rằng công chúa hạt đậu sao lại cắt tóc rồi. Ở Bangkok không ai nhìn thấy dáng vẻ nghèo hèn của công chúa hạt đậu nữa, còn ở Nhật Bản không ai biết Tô Vũ từng là công chúa nhà họ Tô cho đến khi gã họ Tạ đến xé toạc lớp vỏ của Tô Vũ. Công chúa hạt đậu Tô Vũ rất ít khóc, nhưng lại thường xuyên òa khóc trong lòng Tạ Khương Qua. Sau những năm tháng nghèo khó ở Nhật Bản, Tô Vũ không bao giờ khóc nức nở nữa. Có người từng nói với Tô Vũ rằng sẽ có ngày cô phát hiện ra rằng nước mắt cũng chỉ như mấy bó cải trắng lớn bán ế ngoài chợ thôi. Và Tô Vũ cũng nhận ra đúng là vậy thật, sau cùng Tô Vũ cũng quên mất rằng mắt cô còn có thể rơi lệ, cho đến khi gặp lại Tạ Khương Qua. Last edited by a moderator 18 Tháng bảy 2020 Đây là một truyện ngược, nên dù nam chính có những lúc không nhận ra những tủi hờn, khổ tâm của nữ chính nhưng kể cả hiểu lầm cô dối gạt, lợi dụng anh, thậm chí tổn thương đến cả mẹ anh, thì anh vẫn yêu cô, muốn che chở và bảo vệ cô. Nên đừng ghét nam chính mà hãy chấp nhận sự ngược của truyện đi ạ vì Kết thúc là happy ending. Theo mình thì "tình nhân đẳng cấp thế giới" là chỉ cả hai người, vì họ đều từng "bao nuôi" nhau mà D Truyện ngược nhưng vẫn có những đoạn rất dễ thương. review review truyện

tình nhân đẳng cấp thế giới